Edit: Yi
Beta: LP
…………..
Trong góc tối và lạnh lẽo của phòng giam, một bóng người mảnh khảnh đang không ngừng run rẩy.
Một tay cậu cầm mảnh sứ vỡ, tay kia gắng gượng vuốt ve bức tường băng cứng, như đang thầm đếm gì đó.
Một lúc lâu sau, khóe môi đẫm máu của cậu chậm rãi nhếch lên một độ cung như có như không.
“Thái tử, ngài hãy ăn chút gì đi.” Bên ngoài phòng giam đột nhiên vang lên một giọng nói khẩn trương mang theo chút lo lắng.
Một đứa trẻ trông chỉ tầm bảy tám tuổi đẩy bát thức ăn vào trong phòng giam.
Sau đó cậu nhóc lo lắng lùi về phía sau rồi lại thấp giọng gọi cậu: “Thái tử?”
“Hoa Thành?” Phượng Dương cố sức đứng dậy đi vài bước về phía cửa phòng giam.
cố gắng tìm kiếm bóng dáng của tiểu đồng hầu cận từ bên trong bóng tối mờ mịt: “Sao ngươi lại tới đây?
“Con mang một chút thức ăn đến cho ngài.
Nhưng mà con phải mau chóng rời khỏi đây ngay lập tức, lỡ như bị bọn họ phát…” Chưa kịp nói xong, vai trái của cậu nhóc đã bị một sức mạnh bất ngờ đập vào.
Chỉ nghe thấy “Ầm!” một tiếng, đồ ăn chưa kịp tới tay Phượng Dương đã rơi vãi trên sàn.
“Đồ thấp hèn!” Một thanh niên với vết sẹo giữa hai lông mày sải bước vào cửa, trông dáng vẻ rất đáng sợ: “Ai cho con chó nhà ngươi lá gan tày trời để lén lút đem thức ăn cho tên tội phạm này?”
“Thái tử không phải tội phạm!” Rõ ràng tiểu đồng đang rất sợ hãi nhưng vẫn hiên ngang ngẩng đầu lên nhìn Phượng Hi, người em cùng cha khác mẹ của Phượng Dương, khuôn mặt non nớt tái nhợt: “Vương chỉ ra lệnh nhốt Thái tử chứ không nói bỏ đói ngài ấy! Các người nhốt ngài ấy ở nơi lạnh lẽo sống một ngày mà như dài bằng một năm này thì cũng thôi đi.
Dựa vào đâu còn không cho ngài ấy ăn uống?”
“Câm miệng cho ta! Ta mới là Thái tử của Phượng tộc!” Người tới giận dữ rống lên, chỉ trong nháy mắt liền tiến đến bên cạnh tiểu đồng và nhấc bổng cậu nhóc lên!
“Dừng tay.” Phượng Dương đứng thẳng lưng nhìn gương mặt đầy ghen tị và tham lam kia, giọng điệu lạnh lẽo bình thản nhưng vẫn tràn đầy kiên định, đem tới một áp lực khổng lồ không thể giải thích: “Phượng Hi, ngươi, khụ khụ… ngươi làm khó dễ một tiểu đồng nho nhỏ như vậy không khỏi quá hẹp hòi rồi.”
“Hừ!” Phượng Hi nhìn Phượng Dương đầy giễu cợt: “Bây giờ ngươi lo thân mình chưa xong, còn muốn bảo vệ hắn nữa hay sao? Ngươi thật sự cho rằng ngươi vẫn còn là Thái tử của Phượng tộc đấy ư? Để ta nói cho ngươi biết Phượng Dương, tốt nhất ngươi hãy thức thời giao Cỏ Tiên Giác ra đây! Nếu không hôm nay ta sẽ bẻ xương lột da hắn!”
“Ta nói rồi, Cỏ Tiên Giác đã bị ta ăn hết rồi.”
“Không thể nào!” Phượng Hi hất mạnh tiểu đồng hầu hạ của Phượng Dương sang một bên: “Cỏ Tiên Giác là linh vật nghìn năm khó gặp.
Nếu ngươi thực sự ăn nó thì sao lại phải chịu cảnh sống dở chết dở giống như bây giờ? Ngươi nói mau, rốt cuộc ngươi giấu nó đi đâu rồi?”
“À, xem ra ngươi vẫn không chịu tin ta đã ăn nó.” Phượng Dương chậm rãi nhìn vào trong bóng tối đen kịt ở phía trước: “Phụ vương, người cũng không tin đúng không ạ?”
Thấy con trai cả đã phát hiện ra sự tồn tại của mình, Phượng Vũ Viêm liền dẫn vợ lẽ bước ra khỏi góc tối nhà tù.
Nhìn thấy khuôn mặt giống hệt như người vợ đã mất của mình, hắn vô thức nhíu mày.
Cỏ Tiên Giác là vật đại bổ nghìn năm có một, ăn vào không những có thể nâng cao linh lực và tu vi mà còn có tác dụng giữ gìn nhan sắc.
Nhưng thứ này không phải sinh ra đã có tên là Cỏ Tiên Giác.
Nó vốn có tên là Cỏ Giác, bởi vì nó chỉ có hai chiếc lá ẩm ướt và trong suốt như đôi miếng ngọc thạch được xếp cạnh nhau nên mới có cái tên như vậy.
Nó là một loại cây lâu năm mà mỗi người trong Phượng tộc ở nơi sinh ra đều có thể trồng ra và nuôi dưỡng.
Nó sống dựa vào linh khí do chủ nhân tưới vào, vậy nên cũng có thể nói chủ nhân sống bao lâu thì nó sẽ sống được bấy lâu.
Đa số Cỏ Giác đều héo tàn khi chủ nhân lìa đời, sống khi chủ nhân còn sống, nhưng có một số ít sẽ vẫn có thể sống sót ngay cả khi chủ nhân chết đi.
Chúng nó được tẩm bổ bằng linh lực qua ngày này tháng nọ, dần sinh ra ý thức riêng của mình nên sẽ chủ động hấp thụ tinh hoa trời đất.
Đến lúc này, “Cỏ Giác” sẽ trở thành “Cỏ Tiên Giác”.
Người nào ăn Cỏ Tiên Giác sẽ nhận được linh lực của nó, pháp lực cũng sẽ càng thêm lớn mạnh.
Cỏ Tiên Giác của Phượng Dương được “nuôi” khi mẹ ruột của cậu còn sống, sau khi mất thì để lại cho Phượng Dương.
Lúc đầu không có ai trên núi Phượng Đài biết được điều này, mọi người đều cho rằng Cỏ Giác của Phượng hậu Lạc Yến Trúc đã tan biến khi nàng độ kiếp thất bại.
Mãi đến khi Phượng Dương trưởng thành thì có người truyền tin tức này đến núi Phượng Đài.
Phượng Dương liều mạng lấy nó tới mức bị thương nặng.
“Sao ngươi lại cứng đầu như vậy?” Phượng Vũ Viêm không nhìn ra được bất kỳ sơ hở nào trên người đứa con cả, vẫn cho rằng Cỏ Tiên Giác chưa bị sử dụng, dỗ dành nói: “Chỉ cần ngươi giao nó ra, phụ thân có thể thả ngươi đi.
Phải biết rằng thời gian ở trong Ngục Huyền Băng này nếu tính theo nhân gian thì một ngày ở núi Phượng Đài bằng ba trăm sáu mươi lăm ngày ở đây.”
“Vậy thì sao?” Phượng Dương căm hận nhìn cha mình và vợ kế của ông ta: “Chỉ vì mong muốn của bà ta mà ta phải giao tiên vật mẹ để lại cho ta cho bà ta hay sao? Chỉ vì một câu nói của bà ta, người có thể tàn nhẫn cắt đứt linh căn của ta khi ta bị thương nặng, xóa tên ta khỏi tộc Thần Phượng ư?! Đồ thấp hèn như bà ta dựa vào cái gì cơ chứ?”
“Dựa vào nàng ấy là Phượng hậu tương lai của ta!” Phượng Vũ Viêm tức giận hét lên: “Ngươi thật ngoan cố!”
“Ta ngoan cố sao? Hừ!” Phượng Dương nhìn đứa em trai đang đắc ý vì chiếm được lợi ích: “Phượng Hi, không phải ngươi rất muốn biết tại sao ta ăn Cỏ Tiên Giác mà vết thương không có chút cải thiện nào sao? Để bây giờ ta nói cho ngươi biết.”
Phượng Hi lộ ra vẻ nghi hoặc, theo bản năng tiến lên một bước, nào ngờ Phượnng Dương vốn có vẻ rất yếu ớt lại đột nhiên tăng vọt linh khí toàn thân, đôi mắt bình thường chỉ hơi đỏ giờ đây lại đỏ bừng như màu máu, lại như nhiễm một tầng lửa bên trên.
Mặt đất bắt đầu chấn động, nhà giam được hình thành trong tự nhiên của Bắc Hải giống như một khối cao su bị ép chặt trong lòng bàn tay đứa trẻ, trở nên vô cùng méo mó!
Cánh cửa phòng giam cao một trượng chợt “Phanh!” một tiếng rơi thẳng xuống đất.
Phượng Vũ Viêm nghe thấy vợ kế sợ hãi hét lên “Á!” một tiếng liền vội vàng tung một ngọn lửa cửu thiên về phía Phượng Dương.
Thế nhưng Phượng Dương chẳng những không bị tổn thương gì mà còn dễ dàng hấp thu ngọn lửa này vào trong cơ thể.
Chấn động xung quanh càng ngày càng mạnh mẽ, Phượng Vũ Viêm sửng sốt quát: “Phượng Dương, ngươi muốn làm cái gì? Ngươi điên rồi!”
Phượng Hi cả kinh: “Ngươi, ngươi ăn Cỏ Tiên Giác nhưng lại không hấp thu linh lực của nó mà ngược lại giấu vào trong cơ thể, tạo kết giới để cho nó tiếp tục hấp thu linh lực ư?”
Phượng Dương nhẹ giọng giễu cợt: “Đồ ngu, ngục Huyền Băng này là thượng cổ pháp khí hiếm có.
Linh khí đầy tràn như thế ở ngay trước mặt, chẳng lẽ ta lại không hấp thu ư? Ngươi cho rằng ta ở đây hơn một trăm tám mươi ngày là đang chịu tội sao?”
Cậu bế thốc tiểu đồng còn đang hôn mê bất tỉnh ở trên mặt đất lên: ” Phượng Vũ Viêm, từ nay về sau, Phượng Dương ta và ngươi sẽ không còn quan hệ cha con! Trong ngoài tam giới, chỉ cần có mặt Phượng Dương ta thì các ngươi đừng mong sống tốt! Ta muốn các ngươi cũng phải nếm trải sự lạnh lẽo tột cùng trong ngục Huyền Băng này! Hahahahahahahaha… “
Tiếng cười điên cuồng cực độ dường như xuyên thủng màng nhĩ, chọc thẳng vào tâm trí của đám người Phượng Vũ Viêm.
Phượng Vũ Viêm cố gắng thử thật nhiều phép thuật đều không thấy phát huy tác dụng, sắc mặt xanh mét quát lớn: “Phượng Dương! Tên khốn kiếp, ngươi mau trở lại cho ta!”
Phượng Hi kinh hãi nhìn cơn gió cuồng bạo đang lao về phía họ: “Phượng Dương, Phượng Dương! Anh! Anh đừng đi!”
Toàn thân cậu càng ngày càng trở nên trong suốt, thân ảnh chìm sâu trong ngọn lửa cháy rực chậm rãi vẫy tay rồi lập tức biến mất khỏi Ngục Huyền Băng.
Không đi ông nội ngươi!
Đùng!
Có thứ gì đó rơi xuống mặt đất.
Mặt hơi đau rát.
Nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn và tiếng kêu cứu om sòm ở bên cạnh, Phượng Dương không khỏi nhíu mày.
“Vãi! Có người nhảy lầu!”
“Mau đi xem kìa! Có người