Phượng Dương đã phải dùng toàn bộ sức lực tích cóp được từ khi mới bú sữa tới giờ mới không tóm Ban Dục lại đánh cho một trận.
Tuy vậy cậu cũng tức giận đến mức không nói chuyện với Ban Dục ba ngày liền.
Ban Dục đau lòng thế nào tất nhiên là không cần nói cũng biết, ánh sáng công đức mới tăng lên của Phượng Dương đã ‘cọt kẹt’ hạ xuống cứ như không cần tiền vậy, Hoa Thành đã sắp sốt ruột đến hói đầu rồi.
Thế nhưng cho dù Hoa Thành có khuyên thế nào thì Phượng Dương cũng không để ý tới Ban Dục.
Thật ra Phượng Dương cũng biết cậu không nên như vậy, nhưng cậu vốn nóng tính, chỉ sợ nhỡ không cẩn thận đánh chết Ban Dục thì toi mà thôi.
Hà Đình Đình nhìn ra tâm trạng âm u của Phượng Dương nên cũng không dám hỏi gì cả.
Thế nhưng mấy ngày liền cậu đều không vui vẻ thì cô cũng có hơi tò mò.
“Này, bạn cùng bàn, cậu không sao chứ? Sao tôi thấy mấy ngày hôm nay cậu cứ như ăn phải thuốc nổ thế hả?”, vừa nãy ông chủ Ban và chú Lưu cố ý đến đưa đồ uống, ngày hôm nay lớp họ có tiết thể dục.
Tiết thể dục vốn học vào thứ ba và thứ sáu, thế nhưng thứ sáu giáo viên thể dục có việc nên đổi tiết với giáo viên môn lịch sử sang thứ bảy rồi.
Kết quả Phượng Dương chẳng nói câu nào với ông chủ Ban.
Cô luôn cảm thấy vẻ mặt lúc đó ông chủ Ban trông rất tủi thân.
“Không nên hỏi thì đừng có hỏi.”, Phượng Dương ngồi ở dưới gốc cây liễu nhìn đám con trai trong lớp chơi bóng rổ.
Còn những chai đồ uống kia thì cậu chẳng nhìn lấy một cái, dù sao cũng không phải cho cậu uống.
“Có phải cậu cãi nhau với ông chủ Ban không?”
“Cãi nhau á?”, Phượng Dương “hừ” một tiếng: “Cậu thấy tui giống người sẽ cãi nhau với người khác lắm hả?”
“Không, không giống à?”, thế người đạp bàn của Tề Trạch lúc trước là ai? Hơn nữa hai ngày hôm nay ông chủ Ban cũng không dám chạy bộ theo cậu nữa, không phải cũng là vì cậu quá hung dữ à?
Hà Đình Đình phát hiện, sau khi cậu bạn cùng bàn này nhảy lầu một lần thì không giống như lúc trước nữa, cứ như biến thành một người khác vậy.
Chỉ một ánh nhìn lạnh lùng thoáng qua này thôi cũng đã làm cô sợ đến cả người nổi da gà rồi.
Phượng Dương không muốn nói chuyện, cậu dứt khoát đứng dậy phủi mông một cái rồi đi tới sân bóng rổ.
Lúc trước cậu thật sự không phát hiện lớp mình chơi bóng rổ kém đến thế, đã sắp bị lớp Văn 3 hành hạ đến phát khóc rồi!
Trước đây bé Phượng Dương không chơi bóng rổ, lúc những học sinh khác chơi bóng rổ thì bé Phượng Dương đều sẽ yên lặng ngồi ở trong phòng học đọc sách hoặc là học tập.
Dù sao chỉ cần không phải thầy cô bắt bé đi ra ngoài thì bé sẽ rất ít khi đi ra ngoài.
Bé sẽ cố hết sức giảm bớt giao lưu với các bạn học, tiết kiệm thời gian nâng cao kiến thức của bản thân.
Thế nhưng gần đây Phượng Dương vẫn đang nhịn xuống không nổi giận, cậu cảm thấy không trút ra một lần thì không được.
Chu Hiên nhìn thấy Phượng Dương vén ống tay áo đi tới sân bóng rổ, cậu ta lau mồ hôi hỏi một tiếng: “Phượng Dương, sao ông lại tới đây?”
Phượng Dương hỏi: “Chơi kiểu gì đây?”
Chu Hiên nói: “Bốn mươi phút, lớp nào vào rổ nhiều hơn thì thắng, bên nào thua phải mua kem.
Ông muốn chơi không? Vừa lúc lớp mình thiếu một người.”
Lớp Văn 1 vốn cũng đủ người, nhưng vừa bắt đầu không bao lâu đã trật chân phải xuống nghỉ ngơi.
Chu Hiên chính là một trong ba người đi ra hóng chuyện vào buổi tối Phượng Dương chặn đường Tề Trạch và Trương Thanh Kiệt trong bãi giữ xe hôm đó.
Cậu ta cao to, tính cách cũng tốt.
Lúc trước cậu ta cũng không thân thiết với bé Phượng Dương, nhưng chủ yếu là bởi vì tính cách không hợp.
Gần đây Phượng Dương rõ ràng không giống như lúc trước, Chu Hiên cảm thấy Phượng Dương cũng không đến nỗi nào.
Nếu là lúc trước, cho dù Phượng Dương đã đến thì cậu ta cũng chưa chắc sẽ mời.
Đội trưởng lớp Văn 3 cũng không quen Phượng Dương, cười nói: “Cậu ấy chơi được không?”
Cầu thủ của cả hai lớp đều chẳng có ai nhỏ bé như thế cả!
Phượng Dương cao 1m72, thực ra cũng không quá nhỏ bé, thế nhưng so với những người gần 1m80, thậm chí là gần 1m90 đang chơi trên sân này thì vẫn kém hơn nhiều.
Ánh mắt đối phương hiện rõ vẻ chế giễu, đội phó của họ nói: “Chu Hiên, tui thấy các ông đi mua kem luôn được rồi đấy.”
Chu Hiên cau mày: “Mua kem là mua kem, chơi bóng là chơi bóng.”
Đối phương nói: “Một chuyện thôi, chơi thua vẫn phải mua mà.”
Phượng Dương cười nói: “Tự tin thế cơ à?”
Đội trưởng lớp Văn 3 nói: “Cũng bình thường thôi.”
Hôm nay bạn gái cậu ta cũng ở đây, lúc này nhất định phải ra vẻ ngầu lòi mới được!
Phượng Dương chẳng thèm quay đầu, cậu đưa tay ra: “Đưa bóng cho tôi.”
Đúng lúc bóng đang ở trong tay Chu Hiên, cậu ta nghe vậy cũng không biết Phượng Dương muốn làm gì, nhưng vẫn ma xui quỷ khiến đưa bóng qua.
Phượng Dương vừa nhận bóng, đến động tác chuẩn bị cũng không có đã ném vào rổ.
Cậu đứng nghiêng, hơn nữa còn cách giỏ bóng rổ hơn mười mét, nhưng cậu ném nhẹ nhàng như vậy mà bóng đã vào giỏ, ‘vèo!’ một cái đến thành rổ cũng không chạm vào!
“Mịa nó?”, đội phó lớp Văn 3 choáng người: “Trùng hợp thôi đúng không?”
“Bóng.”, Phượng Dương đưa tay ra lần nữa: “Tui mà đứng đây ném vào mười quả thì các ông mua kem nhé?”
“Đừng giả bộ được không? Vào mười quả liền cái gì, vào năm quả tui mua luôn.” Đội trưởng lớp Văn 3 cảm giác ở cái góc độ này, khoảng cách này, tuyển thủ chuyên nghiệp ném trúng rổ năm quả còn khó chứ đừng nói là một đứa dân thường.
“Phượng Dương, đón bóng!”, đội trưởng lớp Văn 1 bắt bóng rồi ném cho Phượng Dương.
Phượng Dương cũng không cử động mà chỉ nâng tay đón bóng.
Sau đó cậu lại không chút do dự tung một đường vòng cung!
Thằng nhóc biến thái này còn không thèm ngắm rổ!
Đội trưởng Văn 3 choáng váng, lần này đổi người của họ nhặt bóng cho Phượng Dương.
Phượng Dương vẫn cứ đứng ở một chỗ như vậy, chân cũng không dịch bước nào.
Thậm chí tay trái của cậu vẫn cắm trong túi, cậu chỉ dùng tay phải nhẹ nhàng ném đi, bóng lại vào rổ!
Năm quả liên tiếp, xung quanh vốn đang ầm ĩ đột nhiên như bị ấn nút tạm dừng, tất cả mọi người xung quanh đều đang nhìn Phượng Dương.
Phượng Dương lại ném vào quả thứ sáu, Chu Hiên đã sắp quỳ xuống rồi!
Đội trưởng lớp 3 mắng thầm một câu ‘Cậu có phải là người không thế! Ông đây vất vả lắm mới có cơ hội thể hiện trước mặt bạn gái, sao lại đúng lúc gặp cái tên kì lạ như thế này cơ chứ!’
Nhưng nếu đã nói ra thì nhất định phải làm được, cậu ta nói với Chu Hiên: “Kem lúc nữa bọn này sẽ mua, còn thi đấu nữa hay không?”
Chu Hiên nói: “Tiếp tục chứ.”
Đội trưởng lớp 3 nói: “Anh em ơi, tiếp tục đi!”
Họ cũng không tin, ném rổ tốt thì tốt thật, nhưng cái thân thể nhỏ bé như thế còn có thể đấu được với họ hay sao? Chơi bóng rổ cũng không phải chỉ cần biết ném rổ là được đâu.
Chu Hiên là thành viên của đội bóng rổ trường, chơi bóng cũng rất giỏi, nhưng trong đội bên lớp Văn 3 có đến ba người đều ở trong đội trường cả, hơn nữa bên họ còn có một người bị chấn thương không đấu được, ít đi một người rất bất lợi.
Nhưng bây giờ không giống lúc trước, xem ra Phượng Dương thật sự giấu nghề.
Chu Hiên phát hiện tuy vóc dáng Phượng Dương không cao, thế nhưng sức bật lại rất tốt, hơn nữa phản ứng hết sức nhạy bén.
Tuy lúc vừa bắt đầu còn không quen, nhưng sau khi cậu ta kèm hai hiệp thì rõ ràng đã khác hẳn.
Phượng Dương phát hiện chơi bóng rổ rất vui, tuy không thể trút hết toàn bộ sự giận dữ trong lòng ra ngoài nhưng cảm giác đổ mồ hôi cũng không tệ lắm.
Mà chuyện này, Ban Dục nhìn thôi đã thấy khó chịu rồi!
Vợ chưa cưới của y không để ý đến y thì thôi, còn chơi bóng