Edit: Hân
Beta: LP
_____
Thẩm Cường tìm được hai phần đất xây mộ, một phần nằm ở nghĩa trang địa phương, còn phần kia thì ở quê hắn.
Phần đất ở quê được bán nguyên khu, diện tích vô cùng rộng lớn, cảnh quan xung quanh cũng không tệ.
Phần ở nghĩa trang thì tiện cho việc trông coi lại gần hơn một chút.
Mới sáng tinh mơ Phượng Dương đã dẫn cục nợ Ban ra ngoài.
Cậu cũng đâu còn cách nào khác, không dẫn theo thế nào y cũng tự đi theo.
Hai người, một chim tụ họp với Thẩm Cường rồi về quê Thẩm Cường trước.
Quê Thẩm Cường cách thành phố Bàn Vân 120 km, nếu đi đường cao tốc thì mất chưa đến hai tiếng.
Thẩm Cường tự lái xe Jeep chở bố mẹ mình, con trai lão Lưu là Lưu Giang Hà lái Hummer chở Ban Dục, Phượng Dương và nhóc Hoa Thành.
Hôm qua lão Lưu tìm mạng nhện đến hoa cả mắt nên hôm nay không lái xe được, bà nội Ban bèn bảo ông chú sang trông coi siêu thị.
Khi đoàn người về tới quê Thẩm Cường, xe không thể đi vào trong ruộng.
Vậy nên cụ ông, cụ bà ở lại nhà họ hàng, còn Phượng Dương, Ban Dục và Lưu Giang Hà theo Thẩm Cường đi bộ ra ruộng.
“Chỗ tôi nói nằm ở đằng kia kìa.” Thẩm Cường chỉ vào ngọn núi cao nhất phía xa mà nói: “Chỗ chúng tôi nhiều núi non, khu đất đó tựa lưng vào ngọn núi ấy, mặt trước hướng về dòng nước, xung quanh cũng yên tĩnh lắm.
Tôi nghe những người bán đất mộ bảo rằng nơi như vậy thuộc loại có phong thủy tốt, tuy nhiên đến tận bây giờ chúng tôi vẫn chưa quyết định được, nên tôi mới nghĩ đến việc hỏi thử cậu.
Người khác nói tôi không tin, nhưng cậu nói tôi tin ngay.”
“Đúng là phong thủy ở đây khá tốt, nhưng e là chỉ mấy năm nữa sẽ có thay đổi.” Phượng Dương nói: “Khu đất này đắt không?”
“Đòi 70 vạn.” Thẩm Cường nói: “Thật ra người già đều có lòng hoài cổ.
Hai ông bà cụ nhà tôi đều muốn được về quê chôn cất.
Nhưng nếu để hai cụ biết giá, chắc chắn hai cụ chẳng cho tôi mua đâu.
Lần trước tôi nói với hai cụ giá đất ở đây chỉ 20 vạn thôi.”
“70 vạn, lưng tựa nơi cao, phía sau thông thoáng, mặt hướng về nước, phía trước thênh thang.” Phượng Dương dừng chân cách khu đất kia chưa đầy 20 mét: “Quả đúng là một vị trí tốt.
Nếu anh dư dả tiền bạc, tôi khuyên anh nên mua.
Nhưng nơi này không làm đất mộ được đâu.”
“Vì sao vậy?”
“Hôm nay là núi, ngày mai chưa chắc đã là núi chứ sao.” Ban Dục nói: “Gió lùa.”
“Gió lùa?” Thẩm Cường không hiểu ý Ban Dục cho lắm, bèn hỏi Phượng Dương: “Gió lùa gì cơ?”
“Gió lùa vào miệng anh ấy.” Phượng Dương lườm Ban Dục một cái: “Tóm lại cụ ông, cụ bà không yên nghỉ ở đây được đâu.
Nhưng mảnh đất này đáng với cái giá đó, anh có thể suy xét thêm.
Với lại quanh đây chỉ khu đất này là có phong thủy tốt, nhưng lại không thờ cúng chôn cất được.
Còn chỗ nghĩa trang, lát nữa tôi cũng có việc phải qua đó một chuyến, để tôi chọn một khu ở đó cũng được.”
Thẩm Cường gật gù nghiền ngẫm lời Phượng Dương vừa nói.
Có thay đổi…
Mấy năm gần đây liên tục có tin đồn sắp mở đường sắt cao tốc qua chỗ này, song chưa ai nhận được tin chính thức cả.
Không lẽ đó chính là thay đổi…
Thẩm Cường không hỏi thêm mà quyết định sau khi trở về sẽ bàn bạc cẩn thận với vợ.
Phượng Dương cảm thấy linh khí ở đây dồi dào hơn trong thành phố nhiều nên không về vội mà đi dạo loanh quanh gần đó.
Hoa Thành cũng nhân cơ hội bắt được ít sâu bọ.
Chỉ mình Ban Dục là nghiêng đầu trầm ngâm sau khi bị Phượng Dương quát một tiếng vì để lộ thông tin.
Sao bỗng dưng y lại nói thế nhỉ? Rõ ràng bản thân y còn chẳng biết gió lùa là sao cơ mà!
Bản Dục phát hiện dạo gần đây càng ngày càng có nhiều chuyện khiến y khó hiểu, đầu óc rối tinh rối mù tựa như có hàng ngàn mảnh ghép bị lãng quên nay chợt nhớ ra.
Nhưng những mảnh ghép này xảy ra lúc nào thì y lại không rõ.
Cũng may có thể khẳng định một điều, Phượng Dương là của y, của y, của y!
Phượng Dương biết cỏ Tiên Giác đang hấp thụ linh khí, cậu càng đến gần ngọn núi to nó càng hấp thụ nhiều hơn, tất nhiên vẫn không thể sánh được với lúc ở Thần giới.
Với tốc độ hiện tại dù không ăn không uống, chỉ hấp thụ thôi thì một nghìn năm nữa cũng chẳng thể phi thăng được.
Nhưng ít ra vẫn được nhiều hơn ở trong nội thành.
Xem ra sau này phải tìm tới nơi linh khí dồi dào hơn nữa.
Từ khi xuất phát, cụ ông, cụ bà đã có ý định tới chơi nhà họ hàng mấy ngày nên lúc về trên xe Thẩm Cường chỉ còn mình Thẩm Cường.
Hắn hẹn sẽ tới đón hai cụ vào hai ngày sau.
Lưu Giang Hà tiếp tục lái xe.
Trên xe, Ban Dục đưa bình giữ nhiệt cho Phượng Dương: “Dương Dương, khi nãy gió lớn, uống chút đồ ấm đi.”
Mỗi lần nghĩ tới long tinh Phượng Dương lại giận, giận lây sang việc tên này ép cậu ở trong nhà họ Ban.
Nhưng dẫu sao Ban Dục cũng có ý tốt, hơn nữa thương tích do bị roi đánh của cậu chuyển biến tốt lên cũng là sự thật.
Vậy nên giận thì giận, bực mình thì bực mình, cậu vẫn đón nhận sự săn sóc của người ta.
Cậu cầm bình sữa bò nóng, tò mò hỏi Ban Dục: “Sao anh cứ mời tôi uống sữa bò nóng vậy?”
Hình như cậu chưa bao giờ nói mình thích uống cái này mà nhỉ?
Ban Dục: “Em nhỏ con, uống thêm ít sữa bò có khi sẽ cao thêm được đấy.”
Phương Dương đang định ấn mở nắp, nghe vậy lập tức nhét lại bình sữa vào ngực Ban Dục: “Anh thích thì đi mà uống.”
Lưu Giang Hà ngồi phía trước nhủ thầm trong bụng: Đại thiếu gia đúng là biết ăn nói!
Gần nghĩa trang có rất nhiều người bán vòng hoa, vàng mã.
Hôm nay Thẩm Cường chỉ tới xem đất mộ, không cần mua mấy thứ này, Phượng Dương không biết Tết Thanh Minh trường học mở cổng đóng cổng vào lúc nào nên quyết định mua trước.
Cậu không mua tiền giấy mà chỉ mua thỏi vàng, áng chừng mười túi to cùng với vài bộ quần áo giấy nữa.
Bãi đỗ xe cách điểm hóa vàng của nghĩa trang khá xa.
Để không phải xách đống đồ lỉnh kỉnh đó theo, Phượng Dương hóa thoi vàng giấy và quần áo luôn.
Khi cậu hóa thỏi vàng, Thẩm Cường tò mò quan sát.
Hắn muốn biết Phượng Dương đốt vàng mã thế nào để xem cách mình hóa vàng cho tổ tiên từ trước tới nay đã đúng hay chưa để còn học tập.
Hắn thấy người nhận tiền thứ nhất tên là Vạn Hướng, Phượng Dương viết cái tên này trên mặt đất.
Thẩm Cường không biết người này có quan hệ gì với Phượng Dương, nhưng người tiếp theo khiến người ta hết sức ngỡ ngàng.
Khi viết tên con quỷ thứ hai được nhận tiền, Phượng Dương viết tên của chính cậu!
Có ai lại đốt vàng mã cho chính mình bao giờ!
Sống lưng Thẩm Cường lạnh toát: “Phượng Dương, cậu, cậu viết tên mình làm gì?”
Phượng Dương đáp: “Là một người bạn cùng tên thôi, không phải tôi đâu.
Anh đừng nghĩ lung tung.”
Bấy giờ Thẩm Cường mới thở phào nhẹ nhõm.
Song khi nhìn vẻ mặt của Phượng Dương, không hiểu sao hắn cứ cảm thấy quái quái.
Thật ra đây không phải lần đầu hắn tới nghĩa trang này.
Trước kia hắn cũng tới đây tham gia tang lễ của một vài người họ hàng, hay nhà bạn bè có tang rồi.
Nhưng lần nào tới hoặc ít hoặc nhiều đều cảm thấy nặng nề u ám, lần này không hiểu sao lại không còn cảm giác như vậy nữa.
Chẳng khác gì tới những nơi công cộng khác cả.
Ban Dục đứng gần Phượng Dương nhưng không để ý Phượng Dương đốt vàng mã cho ai, y cứ ngây ra ngắm nhìn góc mặt nghiêng của Phượng Dương… Sao bảo bối của y đẹp quá vậy, đẹp đến mức khiến y lại muốn chữa thương cho cậu nữa rồi.
Bấy giờ Lưu Giang Hà mới hỏi: “Mợ chủ, tôi thấy ai cũng rửa tay bằng rượu trắng, cậu muốn rửa không? Để tôi đi mua một chai.”
Phượng Dương xua tay từ chối.
Khi thấy những thứ cậu đốt đều đã hóa tro tàn, cậu hất cằm về một phía của nghĩa trang: “Đi xem đất nào.”
Thầy phong thủy của nghĩa trang đã dùng phương pháp của mình để phân chia cấp bậc cho mỗi khu đất, từ đó quyết định giá cả tương ứng.
Thấp nhất là 28 800 đến cao nhất là 168 800, có tất cả chín cấp bậc với giá thành khác nhau để lựa chọn.
Đa số người cho rằng cái gì càng đắt càng đẹp, nhưng cuối cùng Phượng Dương lại chọn cho Thẩm Cường một khu có giá 128 800.
Ở đây còn mấy khu đất có giá này, Thẩm Cường không quyết định mua ngay mà muốn hỏi ý bố mẹ trước đã.
Phượng Dương tới đây chỉ để xem giúp, vậy nên lúc này cậu cũng không nói thêm gì.
Cậu chỉ bảo Thẩm Cường trước khi chia tay, có thể đưa cụ bà cầm chơi hạt châu bằng gỗ mà Ban Dục tặng, cái đó tốt cho cơ thể.
“Vậy được rồi, anh tiễn cậu đến đây thôi.” Thẩm Cường nói: “Sau này không có công việc gì cũng giữ liên lạc thường xuyên nhé.”
“Vâng.” Phương Dương lên xe trở về nội thành với Ban Dục.
“Dương Dương, chúng ta về nhà chứ?” Ban Bánh Dẻo hỏi.
“Anh về nhà đi, tôi có việc cần làm.” Phượng Dương nói: “Đừng bám theo tôi, theo nữa tôi đánh đấy!”
“Đánh thì đánh, tôi sợ em chắc!” Ban Dục nghiêng người, chống khuỷu tay lên cửa xe, trưng ra vẻ mặt kiên định không ai ngăn được tôi yêu em.
Phượng Dương sắp bị chọc giận đến mức trơ lì, bèn ngoảnh mặt ra cửa sổ.
Kể cũng lạ, Vạn Hướng từng nói đừng đánh Ban Dục, chỉ cần nói lời khiến Ban Dục đau lòng cũng khiến ánh sáng công đức của cậu suy yếu.
Nhưng rõ ràng hôm qua