Edit: Cinis
Beta: LP
*Thân thể ban đầu khi ở Thần giới của cả hai.
________
Ý của Ban Dục rất rõ ràng.
Hơn ba trăm năm phải chịu cảnh độc thân, bây giờ có bạn trai rồi thì đương nhiên không thể tiếp tục như vậy được nữa.
Y muốn hưởng thụ đãi ngộ khi có bạn trai, muốn có quan hệ càng thân mật hơn nữa.
Thế nhưng điều Phượng Dương nghĩ đến lại là, hóa ra có cả Rồng độc thân hơn ba trăm năm cơ đấy.
Tộc Rồng và tộc Phượng đều thuộc Tứ Tộc Thần Thú, ngày thường tuy không qua lại nhiều nhưng tộc Rồng có địa vị đứng đầu bốn tộc nên cứ cách năm, sáu năm sẽ tổ chức hội nghị giữa các tộc một lần, thảo luận về sự phát triển chung của cả bốn tộc, lập ra các quy định của mỗi tộc… Khi đó Vương của bốn tộc sẽ gặp nhau, dẫn theo cả các thành viên xuất sắc trong tộc nữa.
Lúc ở Thần giới Phượng Dương còn nhỏ nên mới chỉ được tham gia một lần, là khi mẫu hậu của cậu còn sống.
Các lần tổ chức hội nghị giữa các tộc tiếp theo, Phượng Vũ Viêm đều dẫn vợ kế gà rừng và Phượng Hi đi theo, cho nên đối với tộc Rồng, kỳ thực cậu còn không hiểu biết nhiều bằng Phượng Hi.
Trước đây cậu chỉ từng nghe người khác nói, trong tộc Rồng có rất nhiều Rồng “già” đã trên trăm tuổi, ai cũng có tướng mạo xuất chúng.
Rốt cuộc Ban Dục này là vị nào trong số họ?
Có điều anh ta đã hơn ba trăm tuổi rồi sao? Lão già đáng chết, mặt mũi còn trẻ như thế, trông cứ như sinh viên đại học, hại cậu còn tưởng y không tới ba mươi tuổi cơ đấy, mẹ kiếp hóa ra là phải tăng lên gấp mười mấy lần!
“Sao bảo bối không nói gì thế?”, Ban Dục vẫn cứ gục xuống bàn, dáng vẻ biếng nhác: “Có phải bị tôi làm cảm động rồi không? Tộc Rồng chúng tôi không có nhiều người giữ mình trong sạch được như tôi đâu nhé”, hừ hừ, em được lời lắm đấy!
“Cảm động cái con khỉ.
Lão già như anh được lời còn ra vẻ”, Phượng Dương ngồi xuống đối diện Ban Dục, cậu cũng nằm nhoài xuống mặt bàn như Ban Dục, lấy tay chọc chọc vào chân mày y: “Tôi mà biết anh đã hơn ba trăm tuổi từ trước thì còn lâu tôi mới đồng ý làm bạn trai anh.”
“Tại sao? Có bao nhiêu người cầu còn không được đây này”.
Những ông già trên ba trăm tuổi như y đều có tu vi rất cao, y lại là người đứng đầu trong đó nữa! Bao nhiêu người muốn song tu với y đều bị y cự tuyệt cả, sao cậu lại ghét bỏ y?
“Anh còn lớn tuổi hơn cả mẫu hậu của tôi nữa”, Phượng Dương suy nghĩ thật lâu mới nghĩ ra được một lý do như thế.
Kỳ thực tuổi của các thần tiên đều lớn, sống rất thọ, có những cặp tiên lữ cách nhau đến cả ngàn tuổi cũng rất bình thường.
Thế nhưng Phượng Dương vẫn có chút cảm giác kì lạ không nói thành lời được.
Cậu không nói sai, Ban Dục thật sự còn lớn tuổi hơn cả mẫu hậu của cậu.
Mẫu hậu của cậu mới chỉ sống được hơn trăm tuổi mà thôi, Phượng Vũ Viêm cũng không đến hai trăm tuổi.
Ban Dục thì hay rồi, hơn ba trăm tuổi!
Nếu như bàn về bối phận thì cấp bậc của anh ta cũng phải thuộc hàng cụ kỵ của cậu rồi ấy chứ?
Ban Dục cũng học Phượng Dương chọc nhẹ vào chóp mũi cậu.
Y cười nói: “Vậy làm sao bây giờ? Tôi muốn gặm cọng cỏ non là em đấy, có cho không đây?”
Phượng Dương mất tự nhiên xoay mặt đi chỗ khác.
Thật ra cậu không phải là kiểu người quá rụt rè, nếu rụt rè thì cậu và Ban Dục cũng sẽ không phát triển nhanh như vậy được, thế nhưng con Rồng già dâm đãng này lại nói mấy câu khiêu gợi thật đúng là…
Ắc! Cậu không chịu được!
Phượng Dương không nhịn được hỏi lại lần nữa: “Anh thật sự hơn ba trăm tuổi hả?”
Ban Dục nói: “Đúng mà.”
Phượng Dương nhìn y từ trên xuống dưới: “Vậy rốt cuộc thì anh là ai?”
Ban Dục đã không muốn trả lời câu hỏi này nữa, nhưng vẫn kiên nhẫn nói cho Phượng Dương: “Mặc Đình.
Lông chân của Tiên Quân Mặc Đình cũng là một phần Tiên Quân Mặc Đình, em cứ gọi tôi là Mặc Đình là được rồi.”
Phượng Dương cười hỏi: “Sao không bảo gọi anh là ‘lông chân’ đi?”
Ban Dục nói: “Nếu em thích thì cũng được thôi, dù sao cũng chỉ có một mình em gọi.
Có điều em phải nghĩ cho kỹ, đừng để sau này em gọi tôi ‘lông chân’, người ta hỏi em đó là ai? Em nói đây là ‘bạn trai tôi’… Tôi nghĩ đến lúc đó người lúng túng sẽ là em đấy.”
Phượng Dương lườm y.
Ban Dục nói: “Thực ra cho dù bây giờ em gọi tôi là gì, cuối cùng xưng hô giữa em với tôi sẽ chỉ có một mà thôi.”
Phượng Dương nhướng mày hỏi: “Là gì?”
Ban Dục: “Em đoán xem?”
Phượng Dương cười nói: “… Anh muốn tôi gọi luôn bây giờ chứ gì? Đồ tưởng bở!”
Ban Dục giống như thất vọng mà thở dài: “Em thông minh như thế làm gì hả? Cho dù bây giờ em gọi tôi một tiếng ‘phu quân’ thì phu quân còn có thể làm em chịu thiệt thòi hay sao?”
Phượng Dương thành thật lắc đầu.
Trên thực tế, mặc dù có những lúc Ban Dục thật sự làm cho người ta tức chết đi được, thế nhưng lúc đối tốt với cậu thì cũng thật sự tốt.
Anh ta tự tay chiên ve cho cậu, tự tay hâm nóng sữa bò, còn cho cậu ăn bột Vảy Rồng, tự mình chữa trị linh căn cho cậu.
Cho dù những chuyện này khó hay dễ thì cũng cần phải có lòng mới làm được, thế nhưng Ban Dục vẫn kiên trì làm.
Người này thật sự chưa từng khiến cậu phải chịu thiệt thòi, cho dù trước đây từng có thì đó cũng là trong vô thức.
Nếu không thì với loại tính cách nóng nảy cứ như ăn phải thuốc nổ này của cậu, sao cậu có thể đồng ý làm bạn trai của y cơ chứ.
Phượng Dương không nói gì, lẳng lặng nghiêng người về phía trước, hôn lên trán Ban Dục.
Rõ ràng gương mặt của người trước mắt này không giống với Ban Dục, thế nhưng loại cảm giác quen thuộc kia vẫn còn, vẫn là người cậu thích.
Ban Dục thuận thế ôm cậu vào lòng, hôn ngấu nghiến như hận không thể khảm cậu vào trong xương tủy.
Một lát sau, y buông cậu ra, thì thầm bên tai cậu: “Mang thân thể của em ra đi, để tôi chữa cho em được không?”
Phượng Dương nhìn chằm chằm vào mắt Ban Dục một lúc rồi gật đầu.
Ban Dục hỏi: “Có cần tôi đi cùng em không?”
Phượng Dương không muốn cho Ban Dục nhìn thấy chuyện xấu bên trong, cười nói: “Không cần, tôi chỉ đi một chút rồi về.”
Cậu duỗi thẳng tay phải, trên lòng bàn tay dần xuất hiện một ít điểm sáng màu xanh lam nhạt, những điểm sáng kia hợp lại tạo thành một thứ giống như vật trang trí hình ngọn núi, đó chính là ngục Huyền Băng.
Ban Dục nhận ra thứ này, chỉ là không ngờ Phượng Dương sẽ giấu nó trong hư không, bảo sao y chưa bao giờ cảm giác được nó.
Phượng Dương không muốn hứng chịu sự lạnh lẽo trong ngục Huyền Băng thêm một chút nào nữa, nhưng cậu cảm thấy sức chống cự của mình không tốt, không chống lại được sự cám dỗ của con Rồng già dâm đãng kia.
Cậu dùng suy nghĩ mở cửa ngục ra, sau khi đi vào cậu theo bản năng thăm dò trước xem chung quanh có nguy hiểm gì hay không.
Ngục Huyền Băng có thể dùng suy nghĩ để mở cửa, cũng có thể dùng ý nghĩ để ngăn cách giữa các phòng giam.
Cậu để thân thể mình ở cách ba kẻ khốn kiếp Phượng Vũ Viêm kia một trăm lẻ tám nghìn phòng giam, chắc chắn mấy người kia không thể tìm được thân thể của cậu, thế nhưng cậu lại có thể nghe được âm thanh của họ.
Kỳ quái là không có bất cứ âm thanh nào cả.
Chẳng lẽ đều lạnh đến hôn mê cả rồi? Hay là lạnh đến mức nói không nên lời nữa?
Thời gian trong ngục Huyền Băng cũng giống như dưới trần gian, Phượng Dương không cần lo Ban Dục sẽ sốt ruột nên cậu đứng cạnh thân thể của mình nghe thêm một chút.
Cậu có thể cảm ứng được thân thể của những người này vẫn còn, nhưng linh hồn của họ …
Phượng Dương đột nhiên nhắm mắt lại, trong lòng trầm xuống, cậu phát hiện thiếu mất một người! Là