Edit: Teade
Beta: LP
____
Thành tích chạy đường dài của Chu Hiên vừa được thông báo, Phượng Dương đã xin phép Lâm Tĩnh Vân cho nghỉ.
Mặc dù Lâm Tĩnh Vân thấy tiếc vì Phượng Dương không thể tham gia nghi thức trao giải cuối cùng, nhưng lần này cậu biểu hiệu cực kỳ xuất sắc ở đại hội thể thao, đem lại nhiều vinh dự cho lớp như vậy, Lâm Tĩnh Vân cũng không thể từ chối, bèn cho phép Phượng Dương về trước khi đại hội thể thao kết thúc.
Phượng Dương và Ban Dục quay về nhà, đổi lại thân thể của mình.
Ban Dục cũng chẳng làm gì cậu, chỉ dặn Yến Lưu canh giữ cơ thể của bé Phượng Dương và Ban Dục người phàm rồi mở cửa thông đến thần giới ra – nơi sinh của bốn tộc đều ở đây.
Người không có thần tịch đi vào cánh cửa này, hầu hết sẽ bị linh lực của nó xé tan thành từng mảnh.
Phượng Dương nhìn Ban Dục, nếu nói cậu không căng thẳng thì là giả, nhưng không đợi cậu hỏi gì, Ban Dục đã bế thốc cậu lên đi vào cánh cửa…
Khi cậu mở mắt ra lần nữa, trước mặt là cảnh tượng mây mù lượn lờ, thác nước Thanh Trì, tiếng chim và tiếng côn trùng kêu vang, mùi cỏ cây và mùi hoa thơm thoang thoảng trong không khí.
Tảng đá ngọc màu đen to đùng ở đối diện khắc ba chữ trắng: núi Bàn Long.
“Tới rồi hả?” Phượng Dương hỏi Ban Dục.
“Ừ.” Ban Dục thả Phượng Dương xuống, nắm lấy tay cậu.
Y nhìn về phía tảng đá ngọc màu đen, hơi cong môi mỉm cười.
Phượng Dương vừa định nói sao chữ trên tảng đá này hơi kì lạ, “chữ” kia bỗng nhiên rơi “bộp” xuống từ tảng đá như vật sống! Nó còn uốn éo trên mặt đất nữa! Phượng Dương chăm chú quan sát một lát, thấy nó biến ra thành một con bạch long to lớn mà một người trưởng thành mới ôm được!
Bạch long quay cuồng hồi lâu mới biến ra hình người, đó là một đứa bé trai khoảng một mét bảy.
Cậu ta trợn mắt nhìn chằm chằm Ban Dục và Phượng Dương hồi lâu rồi đột nhiên vừa chạy vừa gào to như phát điên: “Bà cố ơi bà cố! Ông trời của con ơi! Ông cậu đã quay về rồi a a a! Ông ấy còn dẫn về một người anh em đẹp trai lắm!”
Phượng Dương há hốc mồm: “… cậu, cậu ta nói hai chúng ta đấy à? Ông cậu?”
Ban Dục cười: “Ừ, cậu ta là cháu của chị Hai anh, năm nay chắc là khoảng hai mươi lăm tuổi.”
Phượng Dương: “!”
Vai vế nhà bọn anh còn có thể làm người ta điên hơn nữa không?
Tộc Thần Long là tộc có dân số nhiều nhất trong bốn tộc, ngược lại với tộc Thần Phượng.
Trong tộc Thần Long lại chia ra làm bốn vùng đất, ở mỗi vùng còn kết hôn trong họ hàng với nhau nên quan hệ họ hàng lại càng phức tạp.
Thật ra nếu Ban Dục đủ ba mươi tuổi giống những thành viên khác trong dòng tộc, hoặc kết hôn khi chưa qua năm mươi tuổi thì bây giờ cũng có con cháu đầy nhà, nhưng y vẫn chưa lập gia đình nên mọi người ở đây gọi y bằng đủ thứ danh xưng.
Phượng Dương phục rồi, nhưng cậu nhanh chóng phát hiện đây không phải là vấn đề, đáng sợ hơn là lão Long vương và Long hậu!
Hai vợ chồng già đang đánh nhau, vừa nghe nói con mình đã về, còn dẫn một thiếu niên theo, lập tức đồng lòng đứng cùng một chiến tuyến, bay vèo đến đây, dẫn theo một đám người trong tộc hóng chuyện đằng sau, trùng điệp nhấp nhô.
Phượng Dương đếm sơ sơ, có khoảng bốn mươi, năm mươi người.
“Mặc Đình, con trai ngoan, đúng là con rồi!” Long hậu mặc áo bào gấm màu vàng trông thấy Ban Dục lập tức mừng rỡ, vung tay áo dài xuống đất, mỉm cười hiền hòa: “Làm ta nhớ gần chết!”
“Gần đây mẫu hậu có khỏe không?” Ban Dục bật cười.
“Khỏe khỏe khỏe lắm! Đây là cậu bé mà Yến Lưu nói con vừa ý đấy à?” Long hậu nhìn sang Phượng Dương, không nhịn được đánh giá cậu, vẻ tò mò đầy trên gương mặt cao quý.
“Đúng, em ấy tên là Phượng Dương.” Ban Dục nói: “Dương Dương, đây là mẫu hậu của anh, đây là phụ hoàng của anh.”
“Phượng Dương xin tham kiến Long vương, Long hậu.” Phượng Dương từ tốn nói chuyện, bất giác nhích lại gần Ban Dục.
Cậu không rành về việc giao tiếp với người lớn cho lắm, trước kia cậu không đánh nhau với Phượng Vũ Viêm thì là tranh cãi, các tộc trưởng bị kẹt ở giữa, cảm thấy khó xử nên cũng không nói chuyện nhiều.
Mặc dù Ban Dục lớn hơn cậu hơn ba trăm tuổi, nhưng từ lúc bắt đầu, quan hệ của bọn họ đã là ngang hàng nhau nên không có áp lực gì.
Nhưng hai người trước mắt thì không giống.
Nếu cậu không nhớ nhầm, tuổi của lão Long vương và Long hậu cộng lại đã sắp hai nghìn tuổi, mặc dù nhìn bọn họ rất trẻ, rất hòa thuận nhưng vô hình trung, vẫn toát ra áp lực khá lớn.
Ban Dục lẳng lặng ôm vai Phượng Dương, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu.
Lão Long vương đã quan sát khá lâu, cười nói: “Một đứa trẻ ngoan.
Đi thôi, đừng đứng ở đây nữa, mau vào vườn Yến Minh.”
Ban Dục thì thào bên tai Phượng Dương: “Em đừng căng thẳng, có anh ở đây rồi.”
Phượng Dương thầm nhủ trong lòng, em không căng thẳng sao được? Nhà anh có mấy chục con rồng, chỉ có mình em là chim! Không! Hai con chim! Không thấy Hoa Thành đang run rẩy trong tay áo em à?
Hoa Thành trốn trong tay áo mà vẫn còn cảm giác được linh khí dày đặc, phía sau linh khí lại là áp lực quyền uy chỉ kẻ mạnh mới có.
Cùng là tộc thần thú nhưng sao chênh lệch lại lớn đến thế!
Phượng Dương cũng có cùng ý nghĩa với Hoa Thành.
Suốt dọc đường cậu để ý thấy linh khí ở núi Bàn Long sung túc gấp đôi núi Phượng Đài, hơn nữa mặc dù cậu không tìm hiểu kĩ nhưng cảm giác đầu tiên là quan hệ của mọi người ở đây vô cùng hòa hợp.
Nhiều người chạy ra hóng hớt nhưng không có ai nhìn cậu bằng ánh mắt khác thường vì thân phận của cậu.
Bọn họ rất hiền lành, mặc dù không nói gì nhưng vẫn khiến cậu cảm thấy thân thiết.
Cậu trai lúc trước từng gọi Ban Dục là ông cậu lại chạy đến trước mặt hai người: “Ông cậu, đây chính là bà… ặc, phải xưng hô như thế nào đây ạ? Cậu ấy còn trẻ quá.”
Ban Dục nói: “Gọi là ông cậu Dương Dương đi.” Ban Dục hỏi Phượng Dương: “Được không bảo bối?”
Phượng Dương: “… được.” Một người vừa mới hai mươi tuổi như mình lại để cho một người lớn hơn mình năm tuổi gọi là ông…
Cậu trai kia cười nói: “Xin chào ông