Editor: Kei
Beta: LP
_____
Đêm nay, đôi chồng chồng nhà tiên quân phải rời khỏi phòng thuê nhưng không định về Tứ Hải Long Cung mà định qua đêm ở trên núi.
Bọn họ di chuyển tức thời đến núi Ngũ Phúc cao nhất thành phố Bàn Vân, tìm một nơi tương đối bằng phẳng, biến ra một căn nhà gỗ hai tầng dùng tạm.
Trong nhà gỗ có trà có nước, có gối có mền, còn có các loại linh quả, không khác gì nhà ở bình thường, thậm chí còn tốt hơn lúc ở nhà cũ một chút bởi vì xung quanh không có cái gì quấy rầy, muốn làm chút chuyện xấu hổ gì đó cũng không cần phải lập kết giới.
Phượng Dương ở trong căn nhà này chưa tới mười giây đã thích mê.
Cậu bảo Mặc Đình cầm theo ít linh quả, hai người ngồi ở ngoài cửa, vừa ngắm sao trời vừa nói đủ thứ chuyện.
Chỉ có mình Phượng Dương muốn trò chuyện chứ ngài tiên quân không muốn chút nào.
Y chỉ muốn làm chút chuyện hòa hợp trên giường, hoặc là ở dưới giường thôi.
Bầu không khí hiện giờ vô cùng lãng mạn, mà bản tính của rồng làm y không kìm được bắt đầu rục rịch động dục.
Y quen tay vòng qua bên hông Phượng Dương.
Rõ ràng ban đầu còn rất quy củ, chỉ là một cái ôm đơn thuần, nhưng không biết tại sao cái tay như tự có ý thức của riêng mình, tự ý mò tới nơi y đang muốn sờ.
Bốp!
“Quãng đời còn lại rất dài, phu quân không cần vội vàng như thế đâu!” Phượng Dương nhét trái cây đầy miệng Mặc Đình, “Lâu lắm rồi em không được yên tĩnh lắng nghe tiếng gió thổi trong rừng cây thế này.”
“Xin lỗi em, không khí tuyệt vời như thế này, suýt chút nữa vi phu đã quên mất phu nhân là một chú chim nhỏ đáng yêu.” Mặc Đình xuýt xoa ôm tay, cởi áo ngoài xuống khoác lên người Phượng Dương rồi cười nói, “Chờ sau khi trở về chúng ta lại trồng một rừng cây ngô đồng Sấu Nguyệt thật lớn.
Sau này chỉ cần phu nhân muốn, buổi tối chúng ta sẽ nghỉ ngơi trong rừng ngô đồng, được không em?”
“…… Có đàn không??”
“Vốn là không có, nhưng phu nhân muốn thì nhất định phải có.” Mặc Đình tiện tay biến ra một cái, trước mặt Phượng Dương không chỉ có đàn, mà còn có cầm án (bàn đựng đàn) và tiêu ngọc.
Cách tiêu ngọc không xa còn xuất hiện một cái lư hương.
Mùi hương lạ thường trong lư chậm rãi lan tỏa giữa không trung.
“Mùi hương gì đấy?”
“Thế nào? Ve sầu đấy.” Mặc Đình nói, “Vi phu rất thông minh đúng không?”
Thông minh cái rắm!
Phượng Dương cạn lời nhìn tiên quân đang tranh công, phì cười nói: “Phu quân chu đáo quá, em đàn cho phu quân nghe bài em thích nhất nhé.”
Mặc Đình lập tức gật đầu.
Phượng Dương nhẹ nhàng gảy xuống dây đàn, nghe tiếng dây đàn đinh đang, âm sắc rất êm tai liền biết trên tay mình là một cây đàn tốt hiếm có, không nhịn được gảy thêm vài cái.
Mặc Đình chưa từng được nghe khúc nhạc cậu đàn bao giờ, khúc đầu từ tốn, du dương, khúc sau giai điệu trở nên vui vẻ, hoạt bát, giống như chú chim nhỏ khoái chí nhảy nhót trong rừng sau khi sương sớm tan đi, lại giống như từng giọt sương sớm rơi trên lá kêu tí tách.
Rõ ràng lá cây trên núi đã nhuốm màu mùa thu, có chút thê lương, nhưng Mặc Đình lại có cảm giác như đang trở lại giữa hạ nhờ khúc nhạc Phượng Dương đàn.
Mặc Đình chủ động đặt tiêu ngọc lên môi.
Phượng Dương quay đầu lại liếc mắt nhìn y một cái, đáy mắt tràn ngập ý cười, thầm nghĩ chuyện hai người hợp tấu một khúc cũng rất tuyệt vời.
Không ngờ cậu đợi cả nửa ngày nhưng ngài tiên quân vẫn không có gì động tĩnh gì.
Phượng Dương đành thu một tay về, chỉ dùng một ngón tay để gảy đàn, phát ra âm thanh đinh đang đinh đang, giống như đang đợi Mặc Đình.
Bấy giờ tiên quân thở dài, thả tiêu ngọc xuống.
Phượng Dương khẽ ấn tay giữ dây đàn, tiếng đàn đột ngột dừng lại.
Cậu khó hiểu nhìn Mặc Đình: “Anh sao vậy?”
Tiên quân buồn bực nói: “Không biết.”
Phượng Dương: “……” Không biết thổi mà anh còn làm màu quá vậy?
Mặc Đình cầm tiêu ngọc trong tay quay vòng vòng như Tôn Ngộ Không múa gậy Như Ý: “Nói thật thì anh sinh ra đã thông minh rồi, đa phần chỉ cần nhìn qua là biết, chỉ có âm luật là dốt đặc cán mai.
Bảo bối em có biết chơi cờ không?”
Phượng Dương: “……”
Giờ thì đổi sang Phượng Dương buồn rầu.
Tuy cậu không phải vừa sinh ra đã thông minh như y nhưng tài năng cũng không tệ lắm.
Chỉ mỗi chơi cờ……
Dù đánh, đánh cỡ nào, thì trước giờ chưa đừng được thắng.
Có điều chơi cờ với người yêu thì cạnh tranh không quan trọng, giống như không có cái gọi là thắng thua.
Phượng Dương gật đầu: “Chơi một ván không?”
Mặc Đình cất đàn và tiêu ngọc đi, lấy một bộ cờ vây ra.
Quân cờ bằng mặc ngọc và dương chi bạch ngọc bóng loáng trong suốt, tỉ lệ hoàn hảo, chỉ có điều vị tiên quân nhà cậu rất thích mấy món đồ bling bling, ngay cả trên quân cờ cũng nạm kim cương sáng chói.
Rớt xuống một cái là kêu leng keng leng keng không ngừng.
“Có cần anh nhường em ba quân không?” Mặc Đình hỏi.
“Không cần.” Dù sao y có nhường thì tỷ lệ thua của cậu vẫn rất cao.
Phượng Dương nhẹ nhàng búng tay một cái, một tia lửa nhỏ chậm rãi nổi lên.
Ngọn lửa nhỏ chia làm bốn phần ở giữa không trung, lớn dần lên biến thành bốn quả cầu lửa lớn bằng trái bóng.
Cả không gian liền bừng sáng, kim cương nạm trên quân cờ cũng càng thêm loá mắt.
Vị tiên quân nào đó thích nhất loại cảm giác nhanh chóng làm người ta hoa mắt, cầm một quân cờ đánh xuống bàn cờ.
Phượng Dương cũng đánh xuống một quân.
Trên môi ngài tiên quân mang theo ý cười, lại đánh thêm một quân.
Tinh thần Phượng Dương vẫn luôn thả lỏng, bởi vì cậu không quan tâm thắng thua, hơn nữa lúc quyết định đánh cờ cậu cũng nghĩ tới khả năng mình không thắng được Mặc Đình.
Dù sao thì Mặc Đình đã sống hơn ba trăm năm rồi, lại còn chủ động đề nghị chơi cờ thì chắc hẳn kỳ nghệ y phải chơi cờ đỉnh lắm.
Nào ngờ hai người càng chơi càng thấy sai sai.
Tiên quân thấy mình sắp thua, lúc này cũng đứng ngồi không yên, cảm thấy mặt già nóng bừng phát sợ.
Chơi cờ là chuyện nhỏ, thua vợ là chuyện lớn đó, ở phương diện âm nhạc đã không thể hợp tấu với vợ được một khúc, tới chơi cờ cũng kém hơn vợ tận vài cấp bậc, thật sự không còn mặt mũi nào.
Phượng Dương cũng không khỏi sững sờ.
Cậu sống gần hai mươi năm trên đời, tuy số lần chơi cờ không nhiều lắm nhưng thật sự là chưa từng thắng lần nào, cho nên có một đoạn thời gian cậu rất ghét thứ này, không ngờ tới hôm nay lại có thể thắng.
Phượng Dương nghi ngờ nhìn tiên quân vẫn treo nụ cười trên môi: “Không phải anh đang nhường em đấy chứ?”
Tiên quân cực kì không biết xấu hổ mỉm cười đáp: “Sao anh có thể để bảo bối thua được? Phải thắng mới vui vẻ, cho nên bảo bối cần phải thắng!”
Nói cứ như thật vậy……
Trong lòng Phượng Dương lập tức được ngọt ngào lấp đầy, nhưng lại thấy cứ quái quái chỗ nào.
Cậu thu cờ lại “Ồ” một tiếng: “Vậy có chơi nữa không?”
Ngài tiên quân chẳng thèm ngó tới mấy quân cờ mà thường ngày y cực kì yêu thích, nói: “Không chơi nữa, ngoài trời nhiều sương lắm, chúng ta vào nhà đi!”
Trong rừng rất lạnh,