Edit: Cinis
Beta: LP
_____
Đống bừa bộn trước điện sẽ có người xử lý.
Tuy vị Tiên Quân nào đó bị thương nghiêm trọng, nhưng từ nhỏ sức khôi phục của y đã không ai có thể sánh được.
Vậy nên sau khi về đến điện, không tới ba tiếng đồng hồ sau những vết thương ngoài da cũng đã gần lành cả rồi, còn nội thương và linh khí bị hao hụt thì chỉ có thể chậm rãi hồi phục mà thôi.
Hiện tại vấn đề lớn nhất là làm sao mới có thể gặp mặt hai đứa trẻ trong quả trứng.
Có người nói mấy chục nghìn năm trước, tộc Thần Long cũng đẻ trứng, hồi đó trong tộc cũng có rất nhiều người ấp trứng, nhưng đây đã là chuyện từ mấy chục nghìn năm trước rồi.
Hiện tại những trưởng bối còn sống trong tộc đều không có kinh nghiệm gì cả.
Mặc Đình cực kì cẩn thận đặt hai quả trứng ở giữa giường, y nói với Phượng Dương: “Hay là ngày nào anh cũng ôm bọn nhỏ nhé?”
Phượng Dương: “...!Anh không cảm thấy cái hình ảnh đó rất sởn da gà hả? Hơn nữa nhiệt độ trên người anh lúc nào cũng thấp, anh có chắc là anh ôm bọn nhỏ thì bọn nhỏ có thể nở ra không?”
Mặc Đình không chắc, nhưng cứ bỏ mặc bọn nhỏ tự do sinh trưởng như vậy cũng không biết có ổn hay không.
Y nhìn Phượng Dương từ trên xuống dưới: “Bảo bối, lúc đó em sinh ra như thế nào?”
Phượng Dương nói: “Em sinh bằng bào thai, hình người.
Người có tư chất tốt trong tộc Thần Phượng chúng em đều sẽ sinh ra với hình người, không giống các anh lắm đâu.”
Mặc Đình: “Vậy bọn nhỏ được sinh ra như thế nào?”, Mặc Đình chỉ vào hai cục cưng đang được hoa Tầm Long chiếu vào: “Ý anh là...”
Phượng Dương hơi nghẹn họng.
Đương nhiên cậu hiểu Mặc Đình đang muốn hỏi cái gì.
Cậu nhớ lại tình hình lúc đó, thực ra cậu cũng không quá rõ ràng.
Lúc đó tia sét cuối cùng đánh xuyên qua thân thể Mặc Đình bay thẳng về phía cậu, cậu hoàn toàn không có thời gian để suy nghĩ, chỉ còn có bản năng mà thôi.
Cậu biết linh lực của mình không đủ để ngăn chặn làn sóng công kích này, vậy nên cậu dứt khoát đốt cháy thân thể của mình để che chở cho bọn nhỏ.
Cậu là Phượng Hoàng, cậu có khả năng điều khiển Cửu Thiên Huyền Hỏa, chỉ thứ gì đốt thứ đó không thành vấn đề, mà khi thân thể của cậu tự đốt cháy thì chẳng những có thể đốt sạch tội ác trên thế gian, mang đến an lành, mà còn có thể sinh ra sức mạnh không thể khinh thường.
Chỉ có điều việc này phần lớn là một đi không trở lại nên bình thường sẽ không có người chịu đi thử nghiệm mà thôi.
Mặc Đình ôm Phượng Dương vào lòng, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cậu: “Em không sợ sẽ không về được nữa à?”
Phượng Dương nói: “Lúc ấy em làm gì có thời gian mà nghĩ đến chuyện này? Đây là con của chúng ta mà.”
Mặc Đình nghe vậy, không khỏi càng ôm cậu thật chặt.
Kỳ thực trước ngày hôm nay, thỉnh thoảng y còn cảm thấy Phượng Dương yêu y không nhiều như y yêu cậu.
Phượng Dương khiến người ta cảm thấy cậu hơi lạnh nhạt.
Ai cũng nói tình yêu của Phượng Hoàng nóng rực như lửa, nhưng y lại có cảm giác như lửa chính là y, mà ngược lại Phượng Dương lại giống nước, hơn nữa còn là nước sông, tự nhiên chảy xuôi, cảm thấy lạnh thì đóng băng, nóng thì tan ra, nhưng vĩnh viễn sẽ không sôi trào.
Thậm chí có một thời gian y còn nghĩ nếu như y không phải Tiên quân Mặc Đình mà chỉ là một người bình thường thì Phượng Dương còn có thể yêu y hay không? Hiện tại y phát hiện, vấn đề này thực sự quá dư thừa.
Chưa nói đến chuyện nếu y là người bình thường thì ngay từ đầu họ sẽ không gặp được nhau, cho dù thật sự có gặp thì nếu không nhờ tên Mặc Đình thần kinh cứ liên tục quấn lấy Phượng Dương kia, với tính tình này của Phượng Dương, cậu cũng sẽ không cho ai cơ hội bước vào trong tim mình.
Đương nhiên, nếu thành công đi vào thì dĩ nhiên sẽ phát hiện ra nội tâm của người này.
“Làm sao thế?”, Phượng Dương thấy Mặc Đình hôn mình một cái rồi không buông ra, ngược lại càng ôm càng chặt, xiết chặt đến lưng cậu phát đau, bèn nghi hoặc hỏi.
“Không có gì, anh chỉ muốn ôm em mà thôi.”, Mặc Đình cười bên tai Phượng Dương, hơi trẻ con hỏi: “Nếu có một ngày anh gặp nguy hiểm, em cũng sẽ che chở anh như che chở các con đúng không?”
“Hỏi thừa”, Phượng Dương lùi về phía sau: “Để em xem, có phải là đầu óc anh bị đánh hỏng rồi hay không, sao lại hỏi cái câu ngốc thế hả?”
“Đừng nghịch ngợm mà”, Mặc Đình nói: “Anh đã nói là ở trước mặt bọn nhỏ thì phải cho anh chút mặt mũi rồi còn gì!”
“Ấy, anh vừa nói như thế thì em đã biết phải kể cho các con chuyện gì để dỗ chúng trước khi đi ngủ sau khi chúng sinh ra rồi.”, Phượng Dương cười nói: “Kể cho bọn nhỏ chuyện “phụ vương con ở trần gian” được không?”
Mặc Đình không nói không rằng kéo Phượng Dương vào lòng, hung ác gặm cắn môi cậu!
Phượng Dương thấy lòng hạnh phúc, cũng ôm y thật chặt.
Lúc này, hai quả trứng nằm trên giường nhẹ nhàng giật giật, nhưng vì âm thanh thật sự quá nhỏ bé nên hai người đang hôn hít kia đều không nghe thấy được.
Họ cũng hoàn toàn không nghĩ đến chuyện khi hoa Tầm Long chiếu ở phía trên thì chẳng những họ có thể nhìn thấy rồng con, mà người bên ngoài cũng có thể nhìn xuyên qua tường thấy được họ!
Lão Long Vương mới vừa nhìn thấy trứng rồng không bao lâu thì đã lôi kéo mấy anh em già đi tra tìm trong sách cổ xem có ghi chép gì liên quan đến việc ấp trứng rồng hay không, để còn xác định xem rốt cuộc nên để hai đứa cháu của ông được con trai ấp ra hay con dâu ấp ra.
Kết quả vừa mới tìm được vài thứ có ích, muốn đến nói chuyện với con trai con dâu thì hai người này đã sến sẩm quấn chặt lấy nhau rồi!
“Hay là chúng ta cứ đi về trước đã”, lão Long Vương bày kết giới, nói với mấy anh em của mình.
“Sao mà thế được?”, Tây Hải Long Vương nói: “Đến cũng đã đến rồi, tốt xấu gì cũng phải nói cho họ biết trứng phải tiếp tục hấp thu linh khí của mẹ đã chứ.”
“Sao lại không thế được?”, lão Long Vương lườm ông: “Bây giờ chúng ta đi vào, không khéo đứa cháu tiếp theo của ta sẽ mất tăm luôn không chừng! Cái nào