Edit: Yi
Beta: LP
__________________
Phượng Dương sinh ra đã cao quý, nhưng cũng không phải chưa từng chịu khổ.
Mẹ cậu là một người rất nghiêm khắc, dạy cậu học pháp thuật từ khi còn nhỏ, chỉ cần phạm lỗi sai liền bị đánh.
Hơn nữa thỉnh thoảng bà còn cố ý làm khó cậu để rèn luyện tính cách cậu.
Lúc trước bị nhốt trong ngục Huyền Băng hơn 180 ngày, buổi tối ngủ trên chiếc giường lạnh lẽo cậu cũng không cảm thấy quá khó khăn.
Tuy rằng ban đêm rất lạnh, rất ẩm ướt, nhưng cậu vẫn có thể chịu được.
Tất nhiên, điều đó không có nghĩa là sau này cậu cũng sẽ phải sống như vậy.
Bà nội Phượng vốn đã biết ngôi nhà này không sớm thì muộn cũng sẽ bị phá dỡ, vì vậy bà chỉ trả tiền thuê theo quý.
Hơn nữa lúc trước bà đã thỏa thuận rõ ràng với chủ nhà, nếu bị phá dỡ không thể ở tiếp thì sẽ phải trả lại tiền cho những ngày còn lại.
Chủ nhà tốt bụng đã đồng ý.
Thế nhưng đáng tiếc là bà nội Phượng đã ra đi trước lần trả tiền cuối cùng.
Phượng Dương tính toán, cậu có thể ở trong sân nhỏ này nhiều nhất là bảy ngày nữa.
Theo như mọi khi, khoảng ba ngày nữa chủ nhà sẽ đến thu tiền thuê nhà cho quý sau.
Tiền thuê ở đây là 800 mỗi tháng, một quý là 2400 tệ.
2400 tệ là một con số lớn đối với Tiểu Phượng Dương, đối với Phượng Dương hiện giờ cũng không phải là một con số nhỏ.
Bà nội Phượng biết tình trạng sức khỏe của mình không tốt nên đã nói cho Tiểu Phượng Dương biết nơi bà ấy cất tiền.
Bà còn dặn dò Tiểu Phượng Dương đừng lo chuyện hậu sự cho mình, nếu một ngày nào đó bà thật sự rời bỏ thế gian thì cậu hãy cầm tiền đến ký túc xá ở và chuyên tâm học hành tử tế.
Nhưng sau khi bà qua đời, Tiểu Phượng Dương không chịu nghe lời mà vẫn đưa bà đến nhà tang lễ, hỏa táng bà như những người khác, còn mua một chiếc bình để đựng tro cốt của bà.
Số tiền bà dành dụm được cũng đã bị cậu tiêu gần hết, chẳng còn lại gì.
Bây giờ, trong tài khoản WeChat của Phượng Dương còn 10 tệ, cộng với 2.5 tệ trong túi, tổng cộng là 12.5 tệ.
Trong sổ tiết kiệm cũng chỉ còn 600 tệ nhưng Phượng Dương không có ý định động vào số tiền này.
Nếu không phải làm chuyện xấu sẽ tổn hại âm đức thì cậu đã biến ra mấy trăm mấy ngàn vạn để tiêu xài rồi.
Thế nhưng cậu không làm được.
Vì vậy, ngày hôm sau Phượng Dương cầm 12.5 tệ đi mua hai bánh bao thịt cho bữa sáng mất 4 tệ, tiêu 2 tệ để đi xe buýt, 6.5 tệ còn lại để mua bữa trưa trong căng tin trường học.
Vậy là túi tiền của cậu đã rỗng tuếch.
Học xong hai tiết buổi chiều, cậu đưa Hoa Thành đi ra đường hành nghề y.
Nói làm nghề y nhưng lại không có dụng cụ chữa bệnh, bói toán lại không có dụng cụ bói toán.
Cậu và Hoa Thành tìm đến một con phố gần trung tâm thương mại đông đúc tấp nập rồi ngồi xuống bên đường.
“Thái tử, ngài nghĩ ở đây có thể làm được không? Không phải hôm qua ngài nói sẽ tới nơi có nhiều trứng ve sầu sao?” Hoa Thành tranh thủ lúc không có ai chú ý bay vọt lên vai Phượng Dương thì thầm vào tai cậu.
Là một chú vẹt, nhóc phải học cách nói thì thầm, nhóc cũng đâu có dễ dàng gì.
Nhóc không dám nói to, âm thanh phát ra cứ thều thào giống như một người sắp chết.
Chỉ có Thái tử mới có thể nghe thấy chứ đổi thành người khác cũng không được.
“Lúc mới tới ngươi không phát hiện ra sao? Khắp nơi trong thành phố này đều có trứng ve sầu.
Mùa này chúng chỉ ở trong đất cũng chạy ra được.
Cho nên trước tiên bây giờ chúng ta cần phải kiếm tiền đã.” Phượng Dương nói, “Nào, hô lên đi, xem tướng, đoán chữ, đoán mệnh, không đúng không lấy tiền.
Hô hai lần vào.”
“Con nói?!” Hoa Thành sững sờ.
“Chẳng lẽ là ta nói?”
“À!” Hoa Thành bước hai bước sang bên cạnh, ngẩng cổ gào lên: “Xem tướng! Đoán chữ! Đoán mệnh! Không đúng không lấy tiền! Xem tướng! Đoán chữ! Đoán mệnh! Không đúng không lấy tiền! Xem tướng! Đoán chữ!…”
Hoa Thành giống như máy hát không ngừng lặp đi lặp lại.
Bởi vì giọng nói của nhóc quá đặc biệt, nghe không giống tiếng người nên chẳng mấy chốc đã có rất nhiều người tò mò tìm đến.
Chủ tớ hai người thấy rất có hy vọng nha! Vì vậy, Hoa Thành lại gào lớn hơn: “Xem tướng! Đoán chữ! Đoán mệnh! Không đúng không lấy tiền! Không đúng không lấy tiền! Mau đến xem mau đến xem!”
Có một người đàn ông cao lớn vạm vỡ đầu trọc lốc đi tới, đánh giá Phượng Dương và Hoa Thành một lượt rồi hỏi: “Này cậu em, con chim nhỏ của cậu đang kêu à?”
Trong lòng Phượng Dương thầm nghĩ lời này hình như không có ý xấu, nhưng tại sao nghe vào tai vẫn thấy không được tự nhiên cho lắm? Cậu cười cười: “Đúng vậy anh trai, xem tướng đoán chữ đoán mệnh xem phong thủy, tất cả đều được, không đúng không lấy tiền.
Anh có muốn xem thử không?”
Đầu trọc: “Tôi không xem tướng, cậu có bán con chim này không?”
Hoa Thành lập tức sợ tới mức mặt trắng bệch không còn màu chim, chui tọt vào trong áo khoác Phượng Dương: “Không bán! Bao nhiêu tiền cũng không bán!”
Phượng Dương: “Nó nói, nó không bán.”
Đầu trọc thấy chú vẹt phản ứng nhanh nhạy, nói năng rất lưu loát nên không những không khó chịu vì bị từ chối mà còn tỏ ra thích thú.
Hắn đang lo không biết nên tặng gì cho ông cụ nhà hắn vào ngày mừng thọ sáu mươi tuổi của ông.
Nào ngờ còn chưa đi vào trung tâm thương mại đã nhìn thấy con vẹt bảo bối này, không phải đây chính là ý trời sao?
Ông cụ nhà hắn thích nhất là nuôi chim, nếu không phải hắn không biết chọn chim thì hắn đã ra chợ chim xem thử chứ sẽ không đến trung tâm thương mại mua bộ dụng cụ pha trà.
Hắn chắc chắn ông cụ nhà mình sẽ rất thích con vẹt vừa mới nói chuyện này!
Đầu trọc trông thấy quần áo Phượng Dương đang mặc trên người vô cùng giản dị – nói dễ nghe là giản dị, nói trắng ra là cũ nát quê mùa.
Cậu mặc một chiếc áo khoác màu xanh lam không vừa người, màu áo bạc phếch vì đã giặt quá nhiều.
Cái quần lại càng không nhìn nổi, rõ ràng là một chiếc quần tây phong cách lại bị cậu mặc thành quê mùa nghèo khổ, trên quần còn có vài mảnh vá.
Đầu trọc đột nhiên cảm thấy khâm phục cậu thanh niên trước mặt.
Thanh niên ở tuổi này mà dám ăn mặc như vậy ra đường đã rất khôngdễ dàng.
Quan trọng là khí chất của cậu rất hiếm thấy, không hề rụt rè nhát gan mà trông rất ung dung thoải mái.
Điều này làm cho người không thể chắc chắn liệu mình có thể mua được con chim này hay không.
Đầu trọc suy nghĩ một hồi rồi nói: “Cậu em à thế này đi, cậu nói cho tôi một cái giá thử xem.
Tôi thực sự rất thích con chim nhỏ này, chỉ cần cậu muốn bán thì vấn đề giá cả có thể thương lượng thêm.”
Phượng Dương nói: “Tôi không thể bán con chim này được.
Nhưng nếu anh đã có lòng hiếu kính người lớn, tôi có thể chỉ điểm một chút.
Đương nhiên, nghe hay không thì tùy anh.”
Đầu trọc nghe thấy cậu nói vậy không khỏi kinh ngạc.
Hắn nói mình muốn mua quà hiếu kính người lớn lúc nào?!
“Này cậu em, tôi nói tôi phải hiếu kính người lớn lúc nào vậy?” Đầu trọc đè nén sự kinh ngạc trong lòng: “Tôi muốn mua con chim này để nuôi.
Nếu cậu chịu bỏ thứ mình yêu thích thì được rồi, không chịu thì cũng đừng đoán mò như vậy.”
“Ha ha, anh trai à, anh buồn cười thật đấy.
Từ nhỏ đến giờ anh bị đánh rất nhiều lần vì nói dối, suýt nữa bị điếc cả lỗ tai, anh còn không nhớ sao?”
“Cậu!” Đầu trọc không thể bình tĩnh nổi nữa.
Khi còn nhỏ, đúng là hắn từng trộm gạo trong nhà để mang đi đổi kem ăn, suýt bị chú Hai bạt tai đến điếc!
Lúc đó hắn còn nói là gạo bị chuột ăn vụng chứ không phải hắn lấy, kết quả em họ đứng rình ở sau cửa đã nhìn thấy tất cả! Còn lén đi mách tội người lớn!
Lẽ nào thằng nhóc này thật sự biết xem bói?
Nếu Phượng Dương đã quyết định hành nghề xem bói, đương nhiên cậu sẽ không đến việc sẽ ra về tay trắng.
Cậu đoán hôm nay tốt xấu gì cũng sẽ mua được một bộ quần áo mới, còn mua thêm chút thức ăn mang về.
Nói thật lòng, cậu thực sự không quan tâm đến ánh mắt của người khác, chỉ cần có thể sống thoải mái là được.
Vấn đề là hiện tại cậu không hề thoải mái chút nào.
Lúc ở Thần giới vẫn luôn mặc trường bào lụa xịn, cơ thể nhẹ nhàng thoải mái, bây giờ lại phải mặc một bộ quần áo không vừa người, cảm giác như nhét ba cái lạp xưởng vào một cái vỏ, cực kỳ khó chịu!
Đầu trọc hơi do dự, nhưng nghĩ rằng cái này cũng không tốn bao nhiêu tiền, liền hỏi: “Vậy được, người anh em cho tôi hỏi, đề nghị của cậu là gì?”
Phượng Dương nói: “Nếu tôi không tính nhầm, nhà anh có sáu anh chị em, anh là anh cả.
Anh đang làm ăn ở quê nhà, đồng thời chịu trách nhiệm chăm sóc người lớn.
Những người còn lại đều bận rộn nơi khác, rất ít khi trở về.
Thật ra người lớn tuổi chỉ có hai nguyện vọng duy nhất, thân thể khỏe mạnh và con cháu quây quần bên nhau.
Vì vậy tôi đề nghị nếu có thể anh hãy cho ông cụ được mừng thọ cùng con cháu còn tốt hơn một đống quà cáp đắt tiện.
Chén trà tuy đẹp nhưng nếu không có người cùng thưởng thức thì còn ý nghĩa gì? Anh nghĩ có đúng không?”
Đầu trọc cau mày: “Cậu nói cũng đúng.
Nhưng nhà tôi chỉ có năm anh chị em.”
Phượng Dương vỗ vỗ ống tay áo, lạnh lùng nói: “Nếu anh không muốn tính cả người đã thất lạc nhiều năm thì cứ cho là năm người đi.”
Đầu trọc đột nhiên há hốc mồm, không biết phải nói gì thêm nữa! Chẳng phải cô em út của nhà hắn đã bị mất tích khi mới ba tuổi rồi sao! Bao nhiêu năm nay vẫn không thể tìm được, đó luôn là nỗi đau của cả gia đình! Mấy năm nay tất cả các anh chị em của hắn đều phát triển sự nghiệp rất tốt, sức khỏe ổn định, chỉ có duy nhất chuyện này mọi người đều đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không tìm thấy được.
Mẹ hắn còn vì chuyện này mà khóc nhiều đến nỗi hỏng mắt, nhiều năm nay không còn nhìn rõ được nữa.
Chuyện này…
Đầu trọc vô cùng kích động, hai tay run rẩy vội vàng móc một xấp tiền từ trong túi, không thèm đếm mà lấy toàn bộ tờ một trăm tệ nhét vào tay Phượng Dương: “Cậu em xem nhiêu đây đủ chưa? Cậu có thể, có thể giúp tôi tìm được em gái bị thất lạc từ lâu không? Nếu được, anh đây nhất định sẽ hậu tạ!”
Phượng Dương đếm thử, tổng cộng có mười hai tờ.
Cậu do dự một hồi rồi chỉ cầm năm trăm, chủ động trả lại bảy trăm tệ: “Tìm người cũng được, nhưng tôi sẽ không tính thêm tiền vì thời gian thất lạc quá lâu, tôi cũng không chắc chắn lắm.”
Đầu trọc nhận lại bảy trăm tệ: “Được rồi, nếu thật sự có thể tìm được thì chúng ta lại