Edit: Cinis
Beta: LP
___
Đá Quý Lớn và Ve Con sinh ra chưa đầy, các nơi trên núi Bàn Long đã dựng lên các biển báo viết: “Xin tự trông giữ tài sản của mình, đặc biệt là linh ngọc đá quý các màu.
Nếu có hư hỏng, chúng tôi chỉ phụ trách sửa chữa, không phụ trách bồi thường.”
Ngay từ đầu lão Long Vương và Long Hậu không hề đồng ý cho dựng biển báo.
Nghĩ lại mà xem, thần giới đang yên đang lành lại dựng nhiều biển cảnh báo như vậy thì đâu có tốt đúng không? Nhưng chưa đến hai ngày thì họ đã phát hiện không dựng không được.
Hai đứa cháu nội ở trong nhà mà thấy linh ngọc và đá quý màu sắc sặc sỡ là nhảy lên như mèo thấy cá, ong thấy mật hoa vậy, không bẻ xuống dưới tuyệt đối không ngừng tay.
Hai đứa nhỏ cực kì khỏe mạnh, tuy vừa mới sinh ra không lâu nhưng cặp móng vuốt nhỏ kia lại cực kì sắc bén, không có cái gì là họ không bẻ xuống được.
Một ngày, Đế Quân tới gặp hai đứa nhỏ này, hắn cũng không thông báo trước mà ỷ vào quan hệ thân thiết với Mặc Đình nên đi thẳng tới.
Kết quả Mặc Đình và Phượng Dương không biết, hai đứa nhỏ lại lén lút chuồn ra ngoài tìm báu vật, bẻ ngọc bội phỉ thúy treo trên eo Đế Quân thành hai nửa!
Đế Quân còn đang thắc mắc sao hai đứa nhỏ này lại thân thiết với hắn như vậy, lần đầu tiên gặp mặt đã lao vào lòng hắn, hóa ra là muốn cướp lấy ngọc bội phỉ thúy trên eo hắn.
Sau khi Phượng Dương biết chuyện đã bị dọa sợ đến nửa ngày, may mà đồ vật kia có thể phục hồi như cũ, cuối cùng trả lại cho Đế Quân.
Miếng ngọc bội kia chính là tín vật đính ước mà Đế Hậu tặng cho Đế Quân, cực kì có ý nghĩa, tuyệt đối không thể làm hỏng được.
Cũng trong ngày hôm ấy, núi Bàn Long xuất hiện các biển báo chỉ trong một đêm.
Mỗi lần Phượng Dương đi ngang qua cái biển báo kia đều sẽ dạy dỗ hai đứa nhỏ: “Lần sau thấy cục đá sáng sáng thì không được bẻ biết chưa? Nhất định phải nhớ kỹ, nếu không cha sẽ tét mông hai đứa đó.”
Hai đứa nhỏ còn chưa thể nói, nhưng có vẻ đã hiểu ý của Phượng Dương.
Bọn nhỏ xụ mặt ủ rũ, mỗi đứa bám vào một bên vai Phượng Dương, tủi thân kêu “ngao ô” một tiếng.
Mặc Đình nói là làm cha cần nghiêm khắc một chút, nhưng y lại là kẻ bao che cho con, không thể nhìn hai đứa nhỏ bị tủi thân dù chỉ một chút.
Y thấy hai đứa con trai gục đầu xuống bèn nhỏ giọng nói: “Không sao,chỉ là thích bẻ đá quý thôi mà? Lát nữa cha giúp các con nạm đá quý lên cành cây, các con muốn bẻ như thế nào thì bẻ như thế đó, muốn bẻ cái nào thì bẻ cái đó, cứ thoải mái mà bẻ!”
Phượng Dương lườm y: “Có ai dạy con như anh không hả?”
Mặc Đình cười nói: “Các con còn nhỏ mà, coi như làm đồ chơi cho các con cũng được.
Anh tích cóp ngọc ngà đá quý nhiều năm như vậy cũng đủ cho hai đứa nhỏ chơi thật lâu.
Hơn nữa em xem, bọn nhỏ nghe thấy lời anh nói liền vui mừng luôn kìa, không phải sao?”
Phượng Dương nhìn lại, đúng thật, hai đứa nhỏ vừa rồi còn ủ rũ buồn rầu mà lúc này đôi mắt đã lại bắt đầu tỏa sáng, hơn nữa cái đuôi nhỏ còn vẫy loạn lên, rõ ràng là rất chờ mong chuyện mà cha vừa nói.
Thôi được rồi, dù sao cũng đều là đồ nhà mình cả, thích chơi thì cứ cho chúng chơi.
Khi Phượng Dương còn nhỏ, mẹ dạy dỗ nghiêm khắc, cha lại không yêu thương.
Sau này mẹ cậu mất, cậu lại càng không có ai chăm sóc nên đôi khi suy nghĩ của cậu rất mâu thuẫn.
Cậu cảm thấy nên nghiêm khắc với bọn nhỏ một chút, nhưng khi thật sự nhìn thấy hai khuôn mặt nhỏ tủi thân của chúng thì lại không nhịn được mà mềm lòng.
Kết quả của việc mềm lòng chính là, buổi tối bọn nhỏ đều ngủ rồi, hai vợ chồng ngồi ngoài cửa cùng nhau cặm cụi khảm đá quý lên cây.
Họ ngồi đối diện nhau, ở giữa đặt một cây ngô đồng, mà bên cạnh cây ngô đồng là một sọt đá quý.
Những viên đá quý này đều to như quả bóng bàn, rõ ràng đã được tỉ mỉ chọn lựa từ trước.
Kim cương đủ màu, hồng ngọc, ngọc lục bảo, sapphire, chỉ có loại đá quý mà người khác không nghĩ ra được, không có loại trong sọt không có.
“Chúng ta nuông chiều bọn nhỏ như vậy, liệu hai đứa nó có leo lên nóc nhà lật ngói hay không?”, Phượng Dương vừa nạm vừa không nhịn được sinh lòng lo lắng.
“Không đâu.
Mái ngói có gì đẹp cơ chứ, bọn nhỏ không thèm đâu.”, Mặc Đình nói: “Anh nghĩ kỹ rồi, chờ nạm xong mấy cái này, chỗ còn lại anh sẽ xây thành phòng ở, hoặc là biến thành giường lớn cho bọn nhỏ.
Dù sao cái giường trước cũng nhỏ quá, chúng không ngủ được nữa rồi.
Anh thấy bọn nhỏ cũng thích giường đá quý lắm, ngày hôm qua ngủ trên đó chen chúc chật chội thế mà vẫn ngủ ngon lành đấy.”
“Anh, ý anh là anh còn rất nhiều hả?”, Phượng Dương kinh ngạc, bên cạnh cậu là cả một sọt to đùng đó!
“Đương nhiên là còn.
Chỗ này mới bao nhiêu đâu?”, Mặc Đình nhỏ giọng nói: “Chốc nữa anh dẫn em đi xem nơi anh cất giữ đá quý.
Không phải chồng em khoác lác đâu nha bảo bối, dùng đá