Edit: Yi
Beta: LP
………..
Từ nhỏ đến giờ Phượng Dương chưa từng bị hiểu lầm là “rồng” nên không khỏi giật mình.
Cậu từng nhìn thấy người bệnh tâm thần nhưng chưa từng thấy người bệnh tâm thần nào như vị đang đứng trước mặt.
Quấn băng gạc ở trên đầu là rồng gãy sừng, nếu quấn băng gạc trên lưng thì là con rùa bị cạy mai à?
Phượng Dương đánh giá đối phương một lượt: “Tên anh là gì? Người nhà đâu cả rồi?”
Tên này vừa nhìn đã thấy đầu óc có vấn đề, sao người nhà còn để y ra ngoài một mình? Trông y đang mặc cái gì kìa, một chiếc áo khoác đen đính đầy thủy tinh, một vòng cổ khảm đầy thủy tinh… không giống thủy tinh cho lắm, nhìn kĩ giống kim cương hơn.
Trên tay có sáu chiếc nhẫn đá quý lớn, đôi giày thể thao cũng đính đầy các hạt thủy tinh, khắp nơi đều lộ ra sự khoe khoang và ngu ngốc!
Chờ đã, sáu chiếc nhẫn đá quý lớn! Đây không phải là người đã đặt bánh ngọt bling bling hôm qua đấy chứ?
Người đàn ông thấy Phượng Dương không trả lời, lại còn hỏi tên, hỏi người nhà mình, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn y từ trên xuống dưới.
Đột nhiên y cảm thấy vô cùng đau khổ: “Bảo bối, xem ra em thật sự bị thương không nhẹ, ngay cả tên của tôi cũng không nhớ rõ.
Nhưng không sao, chỉ cần em hỏi, tôi sẽ nói cho em biết.” Người đàn ông bước tới ghé sát vào tai Phượng Dương thì thầm: “Nhớ kỹ, tôi là Đại thái tử Ban Dục của Long vương, còn em là vợ chưa cưới của tôi.”
Phượng Dương “Ồ” một tiếng, ánh mắt sắc bén nói: “Anh có dám lặp lại lần nữa không? Tôi là gì của anh?”
Ban Dục: “Vợ chưa cưới!”
Hoa Thành ở trên vai Phượng Dương, nghe vậy liền kêu lên một tiếng.
Nhóc vốn là một con chim nên giọng của nhóc thật sự rất buồn cười: “Chíp chíp chíp chíp chíp! Vợ chưa cưới! Chíp chíp chíp chíp chíp!”
Phượng Dương: “Câm miệng!”
Hoa Thành: “Chíp!”
Hình như Ban Dục không nghe thấy tiếng cười nhạo của Hoa Thành, chỉ dịu dàng nói: “Bảo bối, đi thôi, ta đưa em về nhà.
Sừng rồng bị chặt đứt cũng không sao, sau này sẽ từ từ mọc lại được.”
Phượng Dương cảm nhận được ánh mắt kỳ quái của mọi người xung quanh đang đổ dồn về phía mình.
Cậu tức giận đến mức bật cười thành tiếng, cuối cùng thở mạnh một hơi: “Được, xem như anh lợi hại.
Ban Dục đúng không? Anh đứng đây để tôi gọi 110.
Anh chờ đó, tôi sẽ gọi người nhà anh đến đón.”
Cậu không thèm đôi co với một tên ngốc.
Quan trọng nhất là nếu làm như vậy sẽ làm giảm đi thiện duyên.
Không biết lúc chưa phát bệnh người trước mặt đã làm bao nhiêu việc tốt, xung quanh tỏa ra một vầng phúc quang (*).
Nếu cậu bắt nạt y, sợ rằng sau này sẽ không dễ sống nữa.
(*) Ánh sáng tỏa ra từ người đã làm nhiều việc thiện.
Phượng Dương nhấc điện thoại di động lên ấn vài nút, người ở trung tâm dịch vụ báo nguy nhanh chóng nhận được.
Phượng Dương vừa nói: “Xin chào đồng chí cảnh sát, ở chỗ tôi có một người…
Lời còn chưa nói xong, bên cạnh đã có người xông tới mạnh mẽ cướp lấy điện thoại di động của Phượng Dương.
Phượng Dương còn chưa nghĩ ra phải làm thế nào, người này đã liên tiếp nói: “Xin lỗi xin lỗi xin lỗi! Nhưng mà xin cậu đừng báo cảnh sát!”
Phượng Dương nhìn lại, thấy đối phương là một ông chú hơn bốn mươi tuổi.
Ông ta rất cao, gương mặt hiền lành, cũng không biết là chạy bao lâu rồi, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Phượng Dương hất cằm về phía Ban Dục: “Ông biết anh ta à?”
Ông chú nói: “Đúng vậy.” Nói xong ông ta cõng Ban Dục lên lưng rồi chỉ vào đầu mình, vẻ mặt một lời khó nói hết.
Sau đó ông ta cung kính nói với Ban Dục: “Đại thiếu gia, tôi chỉ đỗ xe thôi mà, sao cậu đã chạy trước rồi? Chẳng phải trên đường đi chúng ta đã nói rồi sao, tôi đỗ xe xong sẽ đi lấy bánh với cậu.”
Ánh mắt của Ban Dục vẫn luôn dán chặt lên người Phượng Dương, y nói: “Đương nhiên là tôi phải lấy bánh, nhưng bảo bối đối với tôi quan trọng hơn.”
Lần này đổi thành ông chú ngơ ngác: “Bảo bối? Bảo bối gì?”
Ban Dục liếc nhìn tài xế của mình: “Lão Lưu, bao nhiêu năm rồi, cuối cùng ta cũng tìm được Đại thiếu phu nhân tương lai.”
Ông chú sững sờ: “Hả?!”
Hoa Thành đã buồn cười đến mức co rút toàn thân, Phượng Dương thì im lặng nhíu mày.
Ông chú vội vàng đỡ lấy Ban Dục thoạt nhìn không cần đỡ chút nào: “Đại thiếu gia, chúng ta đi thôi.
Người này không phải là đại thiếu phu nhân đâu.
Chúng ta phải đi lấy bánh ngọt chứ? Đến chậm người sẽ rất đông.”
Chủ yếu là, nếu cậu phát điên ở chỗ đông người, tôi thực sự không thể chịu được! Tôi cũng biết xấu hổ mà!
Ông chú nói thật chậm rãi cẩn thận, trong lòng lại gấp muốn chết.
Ai ngờ Ban Dục cũng rất quyết tâm.
Khi nghe ông chú nói Phượng Dương không phải đại thiếu phu nhân, vẻ mặt của y lập tức trở u ám: “Tên hồ đồ! Làm sao ta có thể không nhận ra vợ chưa cưới của mình?! Còn không mau mời đại thiếu phu nhân cùng đi lấy bánh! Em ấy xuất hiện vào ngày sinh nhật của ta, chính là niềm vui mà trời cao ban tặng!”
Nhưng đối với tôi lại là kinh hãi đấy! Hơn nữa cậu không phát hiện ra đây là con trai sao? Cậu ta và cậu đều là nam đó!
Ông chú đổ mồ hôi ngày càng nhiều.
Phượng Dương cảm thấy vị này cũng rất không dễ dàng, liền cười hỏi Ban Dục: “Anh nói tôi là vợ chưa cưới của anh.
Được rồi, vậy tôi hỏi anh, tên tôi là gì?”
Ban Dục không cần suy nghĩ đã nói liến thoắng: “Tôi họ Ban, em lập tức sẽ trở thành người của tôi, đương nhiên phải theo họ tôi.
Bảo bối, Ban bảo bối.”
Phượng Dương thầm mắng một câu “Bảo bối ông nội anh!”, sau đó xoa trán nói với ông chú: “Ông vẫn nên nhanh chóng mang anh ta đi thôi.
Nếu còn không mang đi tôi sợ sẽ nhịn không được đánh anh ta mất.”
Trong lòng ông chú kêu gào tôi cũng muốn mang y đi! Nhưng tôi kéo mãi mà y không thèm nhúc nhích!
Ông chú vừa định thử kéo thêm lần nữa, Phượng Dương đã đứng bật dậy, Ban Dục cũng theo Phượng Dương đứng lên.
Ông chú sợ tới mức vội vàng chạy theo: “Đại thiếu gia đại thiếu gia! Cậu đi sai hướng rồi, cửa hàng bánh ngọt ở bên kia!”
Ban Dục: “Không đi cửa hàng bánh ngọt nữa! Ngay cả vợ chưa cưới cũng không bảo vệ được thì còn ăn bánh ngọt cái gì?!”
Phượng Dương: “…” Vợ chưa cưới con mẹ anh?!
Ban Dục bướng bỉnh theo sát phía sau Phượng Dương, Phượng Dương bước nhanh thì y cũng bước nhanh, Phượng Dương bước chậm thì y cũng bước chậm.
Tóm lại, y sẽ không bao giờ cách Phượng Dương quá xa.
Phượng Dương muốn đánh y nhưng không đánh được, lửa giận dồn nén ở trong lòng.
Khi sắp tới nơi xem bói ngày hôm qua, rốt cuộc Phượng Dương không kìm nổi nữa.
Cậu chọn nơi không người đột ngột xoay người lại: “Tôi nói rốt cuộc anh muốn làm cái gì?”
Ánh mắt Ban Dục tràn đầy tình cảm: “Bảo bối, tôi biết nhiều năm như vậy mới tìm được em là lỗi của tôi, nhưng thời gian còn lại tôi sẽ từ từ bù đắp cho em, theo tôi về nhà đi.
Em nhìn em đi, ở bên ngoài cũng không tự chăm sóc tốt cho mình, quần áo cộc rồi cũng không ai mua cho em.
Còn cả đầu tóc nữa, sao lại cắt thành như vậy? Em biết khi tôi nhìn thấy em tôi đã đau lòng nhiều như nào không?”
Phượng Dương thở mạnh nén giận: “Liên quan quái gì tới anh! Cút đi!”
Ban Dục thở dài: “Em muốn tôi làm gì thì em mới chịu theo tôi trở về?”
Phượng Dương muốn nói trở về cái con khỉ? Nhưng cậu đột nhiên đổi ý, thở dài: “Anh muốn tôi trở về với anh đúng không? Cũng được.
Anh đi lấy bánh trước, sau đó về nhà chờ tôi.
Nếu anh làm được, buổi tối tôi sẽ đón sinh nhật với anh, thế nào?”
Ban Dục im lặng suy tư một hồi, vẻ dịu dàng trên mặt hơi thu lại, thay vào đó là khí thế bá đạo không cho người khác có cơ hội từ chối: “Được rồi, tôi sẽ tin em thêm một lần.
Nhưng nếu lần này em lại chạy trốn như lần trước, sau này em chỉ có thể ở trên giường của tôi.
Nhớ đấy, đừng thách thức sự kiên nhẫn của tôi.”
Phượng Dương: “…”
Tốt nhất là anh mau chạy