Edit: Mỹ Nữ & Mỳ Cay
Vịt quay, gà trắng, thịt lợn chiên, hạt sen và nấm trắng.
Triệu Liễu Diệp nhìn một bàn đầy những món ăn thịnh soạn trước mắt không biết nên đặt đũa từ đâu.
Kể từ khi cha mẹ nàng qua đời đến nay, nàng chưa từng được ăn một bữa như vậy.
Triệu Liễu Diệp vui mừng nhìn Lâm Hoà Thuận.
"Một bàn ăn này rốt cuộc tốn bao nhiêu bạc a?"
"Nhiều nhất một hai thôi, hơn nữa chúng ta cũng không gọi tổ yến cùng vi cá.
Ngươi yên tâm, đây là những món ăn bình thường có thể mua được, ăn đùi gà đi nè." Hoà Thuận gắp một cái đùi gà vào bát Triệu Liễu Diệp.
Triệu Liễu Diệp chỉ cắn hai miếng, đột nhiên lo lắng hỏi: "Nếu chúng ta ra ngoài ăn đồ ăn ngon mà không mời đạo trưởng, liệu có ổn không?"
"Yên tâm, đạo trưởng bọn họ đều hấp thu tinh hoa nhật nguyệt, sẽ không ăn mấy loại tạp chất này đâu." Hòa Thuận tháng này gấp rút lên đường vậy nên phải tiết kiệm, đồ ăn chỉ có chút bánh cùng lương khô ngay cả chút thịt cũng không có, đã sớm thèm thuồng.
"Làm sao ngươi biết? Hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt mà sống, chả nhẽ bọn họ đều là yêu quái biến thành?"Triệu Liễu Diệp nghe xong khá ngạc nhiên.
"Ngươi không biết đâu, hôm nay ta nhìn thấy Thành Côn Tử thi triển tiên thuật, hắn vừa vung tay, trên mặt đất cỏ dại đều bị chặt sạch, nhất định đã sớm tu luyện thành tiên, ta trước đây đọc qua tạp văn ghi chép, viết là tiên nhân không ăn uống, chỉ cần hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt mà sống, từ nay về sau không thể gọi là đạo trưởng nữa, nên gọi là tiên sư." Hoà Thuận trịnh trọng nói với nàng.
"Thành Côn Tử, chính là vị đạo trưởng chột mắt kia à? Không biết tại sao, ta thật có một chút sợ hắn." Triệu Liễu Diệp sợ hãi cười cười.
Hòa Thuận nhấp một ngụm trà, rất khoái trá nói: "Ngươi yên tâm, hắn mặc dù lớn lên trông đáng sợ một chút, thế nhưng sẽ không dám làm gì đâu.
Hôm nay hắn còn một chưởng làm hỏng cửa tiểu viện, bị Nguyên Chân tiên sư mắng cho té tát.
Ngươi không thấy lúc đó mặt hắn nhìn như vừa giết người xong lại làm bộ mình uỷ khuất lắm, chọc ta cười suýt ngất."
Triệu Liễu Diệp cũng bị Hòa Thuận làm cho vui vẻ, hai người liền trò chuyện một hồi.
Hòa Thuận cùng nàng nói về mấy chuyện đã xảy ra trong tháng, lúc nhắc tới gia đình nàng chỉ nói sơ có chút chuyện, cũng không kể chi tiết lắm.
Cơm nước no nê, hai người đem đồ ăn thừa dọn dẹp, còn mua một bó lá ngải cứu trở lại tiểu viện.
Vừa vào sân liền nhìn thấy Nguyên Chân Tử mang theo hai đồ đệ ngồi trong phòng uống trà, căn bếp hỏng bên cạnh Hoà Thuận còn chưa dọn dẹp, dụng cụ làm bếp cũng chưa mua.
Không biết ba người bọn họ lấy đâu ra nước nóng, một người đang uống trà bằng tách làm từ đá cẩm thạch.
Sau khi hai người tiến vào, cung kính đứng sang một bên hành lễ với Nguyên Chân Tử, Nguyên Chân Tử hài lòng đặt chén trà lên bàn, từ trong tay áo lấy ra một chiếc túi vải trơn xấu xí.
Hắn đem túi ném lên bàn nói với Hòa Thuận: " Đây là ba trăm lượng bạc, ngày mai ngươi mang theo nàng ta đi tìm người môi giới mua hai mươi nữ hài về, nhớ kỹ không được mua người cũ, tất cả đều phải là xử nữ."
Hoà Thuận sửng sốt một chút, hỏi Nguyên Chân Tử: "Hai chúng ta sao có thể làm chuyện này, Tiên sư chọn người hái quả sao?"
Nguyên Chân Tử tức giận nói: "Ta vừa đi thử, cũng không biết thế tục này lắm quy củ như vậy.
Khi nghe bọn ta định mua 20 nữ hài thì mọi người đều ra vẻ như ta đã làm chuyện thất đức lắm, có người còn dám trực tiếp gọi bọn ta là đạo sĩ cặn bã, nói bọn ta không biết xấu hổ."
"Nếu như không phải lần này có chuyện cần làm, ta mới không cùng đám phàm nhân đó giao tiếp." Nguyên Chân Tử phẫn nộ oán trách, làm cho Hoà Thuận cảm thấy có chút mát mát, không biết đó là sát khí, Hoà Thuận chỉ cho là Nguyên Chân Tử rất tức giận.
Hoà Thuận vội vàng nói: "Tiên sư ngài cứ yên tâm, ta bảo đảm sẽ chọn cho ngươi chọn mấy xử nữ xinh đẹp động lòng người."
Lời này vừa nói ra, Nguyên Chân Tử sửng sốt một chút, bên cạnh Tiêu Vân Tử cũng không nhịn được cười, Thành Côn Tử quay mặt đi không nhìn sư phụ.
Nguyên Chân Tử đầu tiên là xanh mặt, sau đó lại đột nhiên bắt đầu cười ha hả khiến Hoà Thuận bị doạ toát mồ hôi lạnh một phen.
Mấy nhân vật này tính cách thật bất thường, khiến nàng một khắc cũng không thể thả lỏng.
"Ai bảo ngươi tìm người đẹp, ngươi nhớ kỹ cho ta, nhất định phải tìm người thân thể cường tráng một chút.
Tìm bao lâu cũng được miễn là nữ hài, hơn nữa phải thông minh vào, mấy loại ngu xuẩn kia ta chịu không nổi." Cười to xong Nguyên Chân Tử liền biến thành dáng vẻ giễu cợt cùng kiêu ngạo.
Hòa Thuận lần này không dám nói nhiều, nàng nghiêm túc gật đầu.
Dặn dò xong công chuyện, Nguyên Chân Tử lại dẫn hai đồ đệ đi, chỉ thấy Tiêu Vân Tử vung tay một cái, nước trà cùng chén liền biến mất không thấy đâu.
Ba người đi rồi, Hòa Thuận và Triệu Liễu Diệp bởi vì nhìn thấy tiên thuật mà kích động vô cùng, dẫn đến một không ngủ.
Sáng sớm hôm sau, ăn qua loa xong mấy cái bánh bao, hai người ra ngoài tìm người môi giới.
Triệu Liễu Diệp chưa từng gặp qua ai làm nghề này mà Lâm Hoà Thuận cũng "mù" tịt nên hai nàng không còn cách nào khác phải đi hỏi thăm.
Hai người dựa theo địa chỉ hỏi thăm được mà đi không xa tới đường Thuỷ Hạng, tìm được một gian nhà trồng cây hồng trước cửa.Liễu Diệp không dám đi lên gõ cửa vì vậy Lâm Hoà Thuận chỉ còn cách dẫn đầu.
Nàng đập vào vòng sắt trên cửa, thật lâu sau mới nghe thấy tiếng bước chân đi tới.
Cạch cạch một tiếng cửa mở ra, chỉ thấy nữ hài tử gầy gò thò đầu ra, cảnh giác hỏi: "Các ngươi tìm ai?"
Hoà Thuận cười nói: "Đây là nhà của dì Vương phải không, Tụi ta muốn gặp dì Vương."
Nữ tử rụt rè nhìn nàng rồi đáp: "Vậy cô nương đợi một chút." Sau đó đóng cửa chạy đi báo cáo.
Một lúc sau cửa lại mở ra, lần này là một phụ nhân trạc ba mươi, khuôn mặt tròn được thoa một làn phấn mỏng, mặc trên người một chiếc váy sa tanh, trên tóc cài hai chiếc trâm một vàng một bạc.
Bà đứng ở cửa nở nụ cười đắc ý nhìn hai nàng,