Edit: Mỹ Nữ & Mỳ Cay
Tiêu Vân Tử nhìn chằm chằm hộp ngọc trong tay đại hán áo vàng, chậm rãi nói: "Xem ra ngươi đã có Khôn Thọ quả, chi bằng để tại hạ mượn một lát."
"Hừ, có bản lĩnh thì tới lấy đi." Đại hán áo vàng nhét hộp ngọc trở lại vào trong người, vung cây gậy kim cương bắt đầu đánh Tiêu Vân Tử.
Tiêu Vân Tử ném ra mười mấy lá bùa, một ngọn lửa hướng đại hán nhào tới.
Đại hán trong nháy mắt thả ra một tầng phòng ngự, ngọn lửa kia bao vây quanh người hắn.
Tiêu Vân Tử thừa cơ tế ra một sợi dây vàng, sợi dây vừa mới tế ra, đại hán liền hoàn hảo không tổn hao gì mà lao ra khỏi ngọn lửa, trên tay cầm gậy kim cương mang vàng quang hướng Tiêu Vân Tử đánh tới.
Tiêu Vân Tử bay lên không trung, xoay người tránh đòn tấn công của gậy kim cương đồng thời tế tiếp sợi dây vàng về phía đại hán.
Đại hán vội vàng khuấy động gậy kim cương, một cơn gió tạo thành quả cầu to màu trắng, nó lao ra ngoài và va chạm với sợi dây.
Sau tác động của quả cầu trắng, một cơn gió mạnh được hình thành khiến tất cả cỏ dại xung quanh đều bị thổi bay xuống đất.
May mắn thay chỗ Hoà Thuận trốn có một cái cây, nàng dán chặt vào cây không dám di chuyển, trong lòng thầm cầu nguyện, suýt nữa liền bị bọn họ phát hiện ra.
Sợi dây vàng bị đánh bay, rơi xuống cách chỗ đại hán không xa.
Không kịp gọi trở về sợi dây, hai người lại lao vào đánh nhau tiếp.
Hoà Thuận lặng lẽ quan sát, phát hiện đại hán mặc áo vàng có vẻ cao tay hơn so với Tiêu Vân Tử, nhưng Tiêu Vân Tử lại sở hữu nhiều pháp bảo và bùa chú, cũng đem đại hán áp chế bất phân trên dưới.
Hai người đánh nhau một hồi lâu, đại hán áo vàng cảm thấy cứ tiếp tục như vậy không phải là ý kiến hay.
Tuy rằng tu vi của hắn cao hơn đối phương, nhưng thủ đoạn của đối phương rất nhiều, hắn không tài nào chiếm được tiện nghi.
Nghĩ đến đây, hắn thừa dịp Tiêu Vân Tử vì tránh gậy kim cương mà nhảy ra xa, lấy ra một viên xanh mượt đan hoàn ném vào trong miệng, sau đó ném xuống gậy kim cương bắt đầu niệm pháp quyết.
Chỉ thấy cả người hắn bắt đầu biến thành màu xanh lá, trên người mọc ra một tầng da dày thô ráp, phía sau mọc một cái đuôi thật dài, ngay cả mắt cũng biến thành màu lục nhạt.
Thân thể hắn ngày càng biến lớn, đem quần áo phá rách, hộp ngọc cũng vì thế mà rớt xuống đất.
"Thú hóa hoàn!" Tiêu Vân Tử kinh hô một tiếng.
Thú hóa hoàn này là cao cấp ma thú nội đan, sau đó dùng lửa của Kim Đan Kỳ đích thân luyện ra.
Có thể khiến người tạm biến hoá thành thú và gia tăng tu vi nhanh chóng.
Thế nhưng sau đó sẽ trả giá là mất một tầng tu vi.
Không nghĩ đối phương liều mạng như vậy để giữ lấy Khôn Thọ quả.
Hắn vừa dứt lời, đại hán áo vàng liền như gió lốc lao tới, tay phải duỗi ra hóa thành móng vuốt sắc bén cùng chùm tia sáng đỏ chụp lấy ngực Tiêu Vân Tử.
Tiêu Vân Tử vội vàng hi sinh một pháp khí phòng ngự tròn, lá chắn mặc dù đã chặn được móng vuốt phóng ra, nhưng nó cũng bị xé thành nhiều mảnh cùng một lúc.
Sau đó đại hán quét tay trái tới, lần này Tiêu Vân Tử không có né tránh, ngực lập tức bị cào thành một mảng máu.
Tiêu Vân Tử không kịp lui về phía sau, lại bị đại hán quẹt cho bốn năm phát nữa, lúc này mới liều mạng đem ra trường kiếm, đẩy lùi đại hán, bản thân cũng vì thương thế quá nặng mà té lăn trên đất.
Đại hán áo vàng đi từng bước một về phía Tiêu Vân Tử bằng đôi chân dã thú, Tiêu Vân Tử chỉ có thể dùng chút hồn lực cuối cùng phóng ra mấy quả cầu lửa cùng băng tiễn, nhưng cũng chỉ cào rách da thịt của hắn, không có bất kỳ tác dụng gì khác.
Đại hán cười điên cuồng, hắn ta trở nên đắc ý, mặc dù phải hao tổn một tầng tu vi, nhưng giết chết được Tiểu Vân Tử sau đó cướp pháp khí của hắn cũng coi như bù đắp phần nào.
Ngay khi đại hán kia thất thần, sợi dây vàng của Tiêu Vân Tử đột nhiên bay lên trói chặt hắn lại.
Tiêu Vân Tử tế ra quả bóng đen bằng sức lực cuối cùng của mình rồi ném nó về phía đại hán áo vàng.
Đại hán cố gắng thoát khỏi sợi dây nhưng khi thấy quả bóng đen đang bay về phía mình đột nhiên cảm thấy sợ hãi.
Chỉ nghe một tiếng sét từ trời đánh xuống, tia sét dày như cái xô đánh vào người đại hán, hào quang lan ra bốn phía.
Sau khi tia sét đi qua, nơi người đàn ông to lớn đứng chỉ còn lại một vết đen cháy sém.
Nàng hít một hơi thật sâu, chui ra chỗ núp một bộ liền xông tới, ôm lấy hộp ngọc quay người liền chạy như điên.
Chạy ra hơn mười mét nàng quay đầu nhìn lại, Tiêu Vân Tử vẫn như trước nằm trên mặt đất không nhúc nhích.
Hòa Thuận liền dừng bước, phỏng đoán hắn có phải hay không đã chết, cũng không biết nghĩ như thế nào, ma xui quỷ khiến lại hướng Tiêu Vân Tử đi đến.
Đi tới cách Tiêu Vân Tử còn có ba bước, Hòa Thuận dừng lại, tìm trên mặt đất một hòn đá nhỏ ném vào người Tiêu Vân Tử, cục đá đánh vào bả vai hắn, không phản ứng.
Nàng liền dũng cảm đi tới, định chạm vào Tiêu Vân Tử.
Đột nhiên Tiêu Vân Tử động một cái, Hòa Thuận trong lòng cả kinh nhảy lên tính chạy.
Một cái băng tiễn xuất hiện bắn xuyên qua vai trái nàng, chân cũng bị cái gì bắt được làm cả người ngã nhào xuống đất, hộp ngọc trong tay lăn ra.
Hòa Thuận nhịn đau nhìn lại, Tiêu Vân Tử nằm sấp trên mặt đất, tay phải đang bắt lấy cổ chân nàng, vẻ mặt kinh dị nói.
"Hòa Thuận...!Ngươi còn sống!" Tiêu Vân Tử một chút cũng không nghĩ đến nàng còn có thể sống đến bây giờ.
Hòa Thuận giờ đã biết bọn họ thuần tâm lừa gạt mình đi tìm cái chết, đối với Tiêu Vân Tử này sớm đã không còn thiện cảm.
Nhìn dáng vẻ của hắn khẳng định cũng đã sớm biết, tất cả bọn họ đều chả phải người tốt lành gì.
Cho nên Hòa Thuận không có trả lời hắn, thừa dịp hắn không chú ý bỗng nhiên rút
chân ra, nhào tới ôm hộp ngọc bỏ chạy.
Tiêu Vân Tử sửng sốt một chút, sau đó mới tỉnh táo lại.
Trong cơ thể hắn không có linh lực, nhất thời không thể sử dụng phép thuật.
Mặc dù bị thương nặng nhưng dựa vào thể chất rèn luyện trong quá trình luyện tập hàng ngày, hắn vẫn chống đỡ bản thân đứng dậy, cầm lấy trường kiếm đuổi theo.
Hòa Thuận bởi vì vai bị thương, chạy một hồi liền đau đớn một trận, chưa chạy được mấy bước liền ngã sấp xuống.
Tiêu Vân Tử lung lay đi tới, trước ngực hắn là vết thương rất nghiêm trọng, phải nhanh chóng uống đan dược trị liệu.
Lần này Tiêu Vân Tử cũng không cùng Hòa Thuận nhiều