Edit: Mỹ Nữ & Mỳ Cay
Lão chưởng quỹ nhìn Hòa Thuận, biểu tình nghiêm túc nói: "Âm Chi đan là dùng để chuyển hoá dương khí trong người thường, sau khi uống vào, dương khí có thể bị tiêu trừ trong vòng bảy ngày và trở thành sinh vật giống Ma Giới, dựa vào âm khí để bảo vệ thân thể.
Chỉ cần ngươi rời khỏi âm giới ngược lại sẽ bị dương khí của thế gian xâm phạm, tự bộc mà chết."
Hoà Thuận không thể tin được: "Ý của ngươi là, nếu như ta không phải tu sĩ, tiến vào Ma giới bất luận sống chết, cuối cùng cũng sẽ không thể trở về?"
"Không còn cách nào khác, cô nương cũng không cần ảo tưởng tu tiên, trong chốc lát ngươi không thể tu luyện được, hơn nữa ta cảm thấy cô nương căn bản không có linh căn, cũng không hấp thu được linh khí đất trời." Chưởng quỹ nói lời này đã đoạn tuyệt luôn ý nghĩ của Hòa Thuận.
Hòa Thuận bắt đầu do dự, Phạm Tử Nam nhìn nàng vô định chủ ý, liền nói với chưởng quỹ:"Lý Phúc, nếu như vị cô nương này nguyện ý uống Âm Chi đan, ngươi liền sắp xếp rồi đưa nào vào Phong Vô thành.
Nếu nàng không muốn thì hãy cho nàng 1 ngàn lượng vàng để nàng tự rời đi."
"Ngươi suy nghĩ một đêm trước, ngày mai rồi đưa ra quyết định.
Ta đã giải thích với Lý Phúc rồi, ngươi cứ yên tâm."
Hòa Thuận vô lực cám ơn Phạm Tử Nam, Phạm Tử Nam vì còn nhớ lò luyện đan Khôn Thọ, liền khống chế phi kiếm phá không mà đi.
Lý Phúc sắp xếp một căn phòng cho Hoà Thuận, sai một cô nương nhỏ trông nom nàng ấy rồi đi ra phía trước làm một số công việc.
Hoà Thuận ở trong phòng suy nghĩ hồi lâu mà không ngủ được, sáng sớm hôm sau đến gặp Lý Phúc với vẻ mặt phờ phạc.
Lý Phúc sai người bưng trà lên, hỏi: "Lâm cô nương, ngươi nghĩ kỹ chưa? ngươi muốn mang vàng về nhà, hay là muốn uống Âm Chi đan?"
Hoà Thuận cắn răng, dùng sức gật đầu nói: "Ta nguyện ý uống Âm Chi đan."
Tu tiên giả không bao giờ thích nhúng tay vào chuyện của người thường, nhìn thấy Hoà Thuận sẵn sàng mạo hiểm lấy viên Âm Chi này, Lý Phúc thậm chí không thèm hỏi tại sao, chỉ đi đến nhà kho và lấy ra một lọ nhỏ màu đỏ mà không nói một lời.
Sau khi đưa nó cho Hoà Thuận, hắn ta dặn dò: "Bắt đầu từ hôm nay, ngươi mỗi tối uống một viên.
Nhớ kỹ, từ khi uống viên Âm Chi đan, cả ngày tuyệt đối không được ra khỏi phòng.
Ta sẽ phái người dùng giấy đen đem cửa sổ che lại, thức ăn sẽ cho người đưa vào cho ngươi.
Vừa vặn ta có một nhóm dược liệu muốn vận chuyển đi Phong Vô thành, hai ngày sau chúng ta liền lên đường."
Hoà Thuận nắm chặt lọ thuốc, mím chặt môi bước ra khỏi dược phường, cuối cùng cũng muốn đắm mình trong ánh nắng.
Ngước nhìn trời xanh mây trắng, nghĩ đến người nhà đang khổ cực, nàng nghiến răng nhốt mình trong phòng.
Nửa đêm Hoà Thuận ngồi trong phòng, dưới ánh nến run rẩy mở lọ thuốc, trong tay rót ra một viên đan dược màu đỏ nhạt.
Nàng nhìn chằm chằm Âm Chi đan hồi lâu, hít một hơi thật mạnh lấy dũng khí rồi ném Âm Chi đan vào trong miệng.
Nuốt Âm Chi đan, Hòa Thuận rất khẩn trương ngồi ở đó chờ đợi phản ứng.
Đợi một lát cũng không phát hiện thân thể có bất kỳ xảy ra gì, nàng có chút hoài nghi có phải hay không hàng để quá lâu đã mất hiệu lực.
Mới vừa nghĩ như thế, bỗng cảm giác được đan điền có chút mát mát.
Sau đó cảm giác mát càng lúc càng rõ ràng, hơn nữa còn hướng toàn thân khuếch tán ra.
Đến cuối cùng Hòa Thuận cảm giác được toàn thân như bị đông lạnh, toàn thân không ngừng run rẩy.
Nàng vội leo lên giường, quấn chăn quanh người nhưng vẫn không thấy ấm chút nào.
Nàng lại nhảy xuống giường, khoác hết đồ ấm lên người rồi quấn chăn bông, co ro trong góc giường.
Mãi đến rạng sáng, thân thể mới chậm rãi khôi phục nhiệt độ ban đầu.
"Lâm cô nương, ngươi không sao chứ?" Lý Phúc có chút không yên lòng với ngày đầu tiên uống thuốc của Hòa Thuận, sáng sớm liền tự mình đến đưa bữa ăn.
Hắn đem cửa phòng mở ra, để một giỏ trái cây vào.
Thấy Hòa Thuận khoác khăn trải bàn, từ đầu tới chân bọc chăn lui ở góc giường không nhúc nhích, liền đi lên phía trước kiểm tra.
Hắn nhẹ nhàng đẩy Hòa Thuận, Hòa Thuận vô lực mở mắt ra nhìn hắn, nhẹ nhàng cười cười nói câu: "Chưởng quỹ, lạnh quá."
Lý Phúc sửng sốt mở mắt ra, đôi đồng tử màu nâu sẫm của Hoà Thuận đã chuyển sang màu xanh đậm.
Khi nàng di chuyển mái tóc xanh sẫm rũ xuống.
Hoà Thuận ngơ ngác nhìn mái tóc của mình, tự lẩm bẩm: "Không có Dương Khí thì thế này sao?"
Ở Phong Vô thành Lý Phúc đã nhìn qua những người sử dụng Âm Chi đan, nhưng không có ngoại lệ, những người đó có mái tóc bạc và đôi mắt gần như không thể nhìn thấy bất kỳ màu sắc nào, tất cả đều có màu xanh đậm như thế này, hắn thực sự chưa từng thấy.
Hắn đành phải nói: "Lâm tiểu thư, đây là ngày đầu tiên uống thuốc, bài xuất dương khí không thể ăn thức ăn nhưng có thể ăn chút hoa quả để no bụng."
Hoà Thuận lặng lẽ ngồi đó, toàn thân yếu ớt nhỏ giọng nói: "Cám ơn chưởng quỹ, có thể cho ta thêm chăn bông không?"
"Không vấn đề, lát nữa ta sẽ cho người mang đến.
Chỉ là Lâm cô nương, từ nay về sau tuyệt đối không được bước ra khỏi phòng.
Ngày mai buổi tối chúng ta liền xuất phát, ngươi đợi tới khi lên xe ra khỏi trấn rồi hẵng uống thuốc." Lý Phúc nói xong liền rời khỏi gian phòng, khép cửa lại.
Hòa Thuận ở trên giường ngồi một hồi, cảm thấy có chút tinh thần, liền đi tới bên cửa sổ.
Nàng nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng mà đem cửa sổ đẩy ra một chút.
Một tia nắng sớm chiếu vào, vừa vặn chiếu vào tay phải của nàng.
"A!" Hoà Thuận cảm thấy mu bàn tay phải đau nhói, một làn khói trắng bay lên, nàng vội vàng rút tay về phía sau.
Khi nhìn lại nàng thấy trên mu bàn tay mình có một vết thương hình tròn do ánh nắng chiếu vào, đau đến phát khóc.
Bấy giờ nàng không dám thử lại nữa, Lâm Hoà Thuận tìm một chiếc lược gỗ rồi cẩn thận kéo cửa sổ lại.
Giữa thanh thiên bạch nhật, nàng ngồi trong nhà thắp nến gặm trái cây, gương cũng soi, dưới ánh nến, y hệt nữ quỷ.
Nàng đoán nếu bây giờ dám chạy ra ngoài đường nhất định sẽ bị người ta bắt đi thiêu sống như một con quái vật.
Đêm hôm đó nàng ăn một viên nữa, sau đó quấn bốn cái chăn mà Lý Phúc gửi đến.
Tuy rằng làm cho nàng ngạt thở, nhưng trên người lạnh lẽo cũng vô dụng, nàng đành phải run rẩy cả đêm.
Ngày hôm sau khi phát hiện màu tóc nàng lại trở nên phai nhạt hơn.
Lý Phúc lúc này mới yên tâm, thuốc kia ném ở nhà kho mấy chục năm