Edit: MNMC
Hòa Thuận đem đồ toàn bộ cất vào túi trữ vật sau đó nói với Đỗ Phong: "Đỗ tu sĩ, chúng ta cáo biệt từ đây.
Tứ sư huynh phía sau liền giao cho ngươi, ta còn có việc nên đi trước."
Đỗ phong đáp lễ: "Chuyện nơi này giao cho ta đi, đa tạ cô nương, sau này còn gặp lại."
Hòa Thuận hướng hắn cười cười mang theo Tiểu Hắc tiến vào trong rừng cây, Đỗ Phong nhìn người đã đi xa liền hướng thi thể tứ sư huynh ném ra quả cầu lửa.
Thi thể bị thiêu thành tro tàn, Đỗ Phong cũng trở về cùng sư huynh đệ hội hợp, trên đường không khỏi suy nghĩ nên kể chuyện thế nào.
Hoà Thuận hiện tại tâm trạng rất tốt, vừa đi vừa nói chuyện với Tiểu Hắc.
Đột nhiên nàng cảm thấy cổ họng nóng ran, một ngụm máu từ trong miệng phun ra, tim nàng đau nhói.
Nàng nằm trên mặt đất đau đớn nôn ra máu khiến Tiểu Hắc vô cùng sợ hãi.
"Làm sao vậy, Tiểu Thuận, ngươi làm sao vậy." Tiểu Hắc vội vàng nhào tới bên cạnh.
Hòa Thuận ngẩng đầu nhìn nhìn Tiểu Hắc, hai mắt tối sầm liền hôn mê bất tỉnh.
Trong lúc bàng hoàng, nàng cảm thấy có ai đó đang đưa mình đi.
Khi ý thức có chút thanh tỉnh, nàng mơ hồ thấy mình đang nằm trên lưng một người áo đen, vừa muốn nhìn xem là ai thì lại ngất đi tiếp.
Chờ nàng hoàn toàn tỉnh táo thì đã phát hiện mình đang ngủ trên giường.
Hòa Thuận vừa định đứng dậy, ngực liền đau đớn một trận, đau đến nỗi nàng hừ một tiếng.
"Sao dậy rồi, ngủ tiếp đi."
Hòa Thuận ngẩng đầu nhìn lên, nàng thấy Tiểu Hắc cầm lấy một cái lọ theo trước cửa sổ bay vào.
Cũng không biết là mình hoa mắt hay không, nàng cảm thấy cái đầu Tiểu Hắc nhỏ đi phân nửa.
"Tiểu Hắc, ngươi thế nào lại nhỏ đi? Đúng rồi, ta là bị sao vậy, không phải vừa nãy còn ở vực Lạc Dương sao."Hoà Thuận cảm thấy đầu và ngực đều đau nhức đành phải nằm xuống một lần nữa.
Tiểu Hắc ném cái lọ vào người Hoà Thuận, gắt giọng mắng: "Ngươi còn không biết xấu hổ hỏi, ngươi ngất đi mười ngày rồi, muốn sống hãy mau uống thuốc đi."
Hòa Thuận cầm lọ thuốc nghi ngờ hỏi: "Ta là thế nào? Đúng rồi, ta nhớ lúc đó đột nhiên ngực đau lắm, sau đó liền bắt đầu thổ huyết, sau đó thì không nhớ rõ."
"Hừ, Thanh Đan Các lão bản nói qua ngươi bị ngoại linh lực đả thương, thiếu chút nữa thì chết." Tiểu Hắc sắc mặt có chút yếu ớt, hung hăng mắng nàng.
"Tâm mạch bị thương? Ta không nhớ tứ sư huynh kia lúc nào làm ta trọng thương a?"
"Cái gì tứ sư huynh, ngươi là bởi vì dùng Dẫn Linh Găng cưỡng ép khống chế pháp khí trung phẩm nên mới vậy.
Ngươi biết vì sao ở Ma Giới người phàm cùng ma tộc nhân không dùng Dẫn Linh Găng điều khiển pháp khí cao cấp không?"Tiểu Hắc nghĩ tới tên này chậm hiểu, kiến thức nửa vời liền dám đi làm chuyện loại này.
Hoà Thuận thực sự chưa bao giờ nghĩ về vấn đề này, nàng sử dụng hiểu biết của mình nói: "Bởi vì Dẫn Linh Găng cho linh lực thấp nên không điều khiển được pháp khí cấp cao?"
"Một phàm nhân không có linh căn như ngươi có thể nghĩ đến việc nâng cao sức mạnh Dẫn Linh Găng thì làm sao họ không nghĩ ra được.
Kể cả mấy người phàm ở Ma Giới, ngày ngày đối mặt với ma thú thì sao không nghĩ cho được." Tiểu Hắc liếc nàng, nó thực sự cảm thấy mình là một người thông minh.
Hoà Thuận lần này lắp bắp nói: "Làm sao vậy?"
Tiểu Hắc thở dài: "Khi sử dụng túi trữ vật, Dẫn Linh Găng bởi vì linh lực ít nên không gây hại cho cơ thể.
Thế nhưng ngươi luyện hóa Dẫn Linh Găng, khiến năng lực nó tăng lên, lại đi khống chế trung phẩm pháp khí.
Linh lực không phải trực tiếp tới pháp khí được, mà là thông qua thân thể của ngươi truyền qua pháp khí.
Người phàm thân thể chịu không nổi linh lực cường độ cao nên tâm mạch của ngươi bị chấn thương nghiêm trọng đó."
"Vậy nên ngươi nói, mọi người đều biết, chỉ có ta ngu ngốc đem Dẫn Linh Găng đi luyện hoá đúng không." Hòa Thuận trong lòng rất là không có tư vị, cho là mình yếu ớt có thể bắt đầu kiếm linh thạch cứu người nhà.
Hiện tại lại tất cả đã rõ, hi vọng cũng không có.
Tiểu Hắc biết trong lòng nàng nghĩ gì, liền nhắc nhở nàng nói: "Dùng Dẫn Linh Găng thả phóng linh lực là có thể, cho nên ngươi luyện khí không có vấn đề gì.
Chỉ là không thể đi ra ngoài chính mình săn giết ma thú nữa.
Chúng ta có thể theo tu sĩ trong tay thu mua tài liệu, sau đó luyện hóa pháp khí mang đi bán cũng được."
Hoà Thuận ngạc nhiên nhìn Tiểu Hắc, đúng vậy, miễn là mua nguyên liệu.
Chỉ cần Dẫn Linh Gằn có thể dùng để luyện chế pháp khí, nàng có thể tự mình luyện chế ra pháp khí đẹp đẽ chất lượng cao, không cần lo lắng không kiếm được linh thạch.
Nàng rũ bỏ sự phiền muộn lúc trước, nghe theo lời Tiểu Hắc mà yên tâm uống thuốc.
Đột nhiên nhớ tới một chuyện, nhìn Tiểu Hắc tò mò hỏi: "Tiểu Hắc, trong lúc ta ngất đi cảm giác sau lưng có người cõng ta, tựa hồ mặc y phục màu đen.
Là ai đưa ta trở về vậy?"
Tiểu Hắc ánh mắt lóe lên nói: "Chính là tu sĩ qua đường, thuận tay đem ngươi đưa về."
"A." Hòa Thuận lấy làm kinh hãi, còn có người tu tiên tốt như vậy sao, nàng mau hỏi tiếp: "Hắn tên là gì, hiện tại ở nơi nào?"
Tiểu Hắc mệt mỏi gục xuống bàn, mơ hồ nói: "Người sớm đi rồi, ngươi cũng không cần quản, hắn nói chỉ là dễ như trở bàn tay không cần cảm ơn."
"Ngươi làm sao có thể cứ như vậy để người ta đi, cái gì cũng không hỏi, loại đại ân thế này cũng phải tự mình đi cảm ơn chứ.
Tiểu Hắc, ê? Tiểu Hắc, ngươi thế nào ngủ rồi." Tiểu Hắc sớm đã ngủ, Hòa Thuận bất đắc dĩ đành phải đắp chăn lên cũng ngủ theo, trước dưỡng thương đã rồi tính sau.
Sau đó mặc kệ Hòa Thuận hỏi thế nào Tiểu Hắc cũng luôn nói mơ hồ không nhớ rõ, hình như chính là không muốn để Hòa Thuận đi tìm người cứu nàng.
Bị bức tức giận, nó liền gào thét hỏi Hòa Thuận thế nào không quan tâm nó một chút, nó vì Hòa Thuận mà bận bịu gầy đi hẳn một nửa.
Hòa Thuận mới không tin, một con chim thế nào mà bận bịu, chẳng qua đầu nó đúng là bé đi thật.
Bất quá sau đó nàng lặng lẽ đi tìm Thanh Các lão bản hỏi qua, ngày ấy