Edit: Mỹ Nữ & Mỳ Cay
Lâm Hoà Thuận sửng sốt một chút, đột nhiên kéo chặt tay áo hạ nhân kia:" Sao có thể, núi Phong Dương không hề có thôn trang nào ư, rõ ràng có một hộ thôn trang họ Lâm mà."
"Cô nương này không phải là điên rồi chứ?"
"Ta xem tám phần là điên rồi, trên núi Phong Dương mọc ra thôn trang kìa ha ha."
"Không phải điên thì chắc là hi vọng hão huyền, có lẽ biết Đỗ gia lắm tiền, nghĩ muốn lừa chút bạc tiêu ấy nhể.
Hoặc không thì nghĩ cách chui vào Đỗ gia làm thiếp ấy ha ha ha "
"Không biết là con cái nhà ai, việc này truyền đi chắc chả ai thèm lấy."
Tiếng thảo luận xung quanh truyền tới ngày một khó nghe, Lâm Hoà Thuận thống khổ ôm đầu ngồi xổm xuống đất hồi tưởng lại.
Lúc đó Vương thẩm hình như cũng nói không biết nàng là ai, cũng không biết đến nhà nàng, nàng chỉ coi bà ta toan tính lấy đồ, không hề nhận ra.
"Thiếu gia, có muốn giải người này lên quan không ạ? " người hầu cung kính xoay người hướng Đỗ Thư Xương.
Đỗ Thư Xương nhìn nàng ngồi xổm ôm đầu, nhíu mày chán ghét:"Bỏ đi, một người điên thôi.
Không nên để lỡ giờ lành."
Nhận được mệnh lệnh, người hầu kia gọi 2 người khác tới kéo Lâm Hoà Thuận tới ven đường sau đó làm bộ kiêu ngạo nói:"Hôm nay là ngày vui của thiếu gia nhà ta, thiếu gia tâm địa bồ tát không cùng ngươi tính toán.
Ngươi mau cút ra xa, lần sau để ta thấy nữa ta liền đem ngươi tới quan phủ, hừ."
Nhìn thấy Lâm Hòa Thuận chỉ biết ôm đầu đờ ra, người hầu kia cũng không nói thêm gì, khoát khoát tay để đội ngũ một lần nữa khởi hành, mọi người được mệnh lệnh lại diễn tấu sáo và trống vui vẻ đi tiếp.
Ấy vậy mà bách tính vây xem vẫn còn chưa tản ra, mọi người còn phi thường náo nhiệt thảo luận xung quanh Lâm Hoà Thuận nói cái gì mà tam đạo tứ.
Lâm Hoà Thuận ngồi xổm trên mặt đất mặc người ta chỉ trích, đột nhiên nàng nghĩ tới một việc, cấp tốc đứng lên chạy qua đám người mà hướng tiệm cầm đồ nhà mình.
Chạy qua hai dãy phố, Lâm Hoà Thuận thở hổn hển dừng ở trước cổng tiệm.
Nàng ngẩng đầu nhìn lên kia là bảng viết chữ sơn đen Lâm Gia Cầm Đồ.
Nhìn vào phía trong thấy được người đang đứng cúi đầu cười chính là chưởng quỹ Vương Hỉ trước đây.
Nhìn thấy cửa tiệm vẫn còn, Lâm Hoà Thuận buông lỏng cảm giác, chân mềm nhũn ngồi ngay trước cửa tiệm, vỗ vỗ ngực đang cao hứng.
May quá ở đây không có gì khác biệt, chắc là cô cô của nàng cũng không xảy ra việc gì.
" Ê, ngươi ngồi đây làm gì, đến bên cạnh đi." Lâm Hoà Thuận vừa ngẩng đầu đã phát hiện Vương chưởng quỹ lúc này đứng ở cửa nhìn nàng với vẻ mặt chán ghét.
Lâm Hòa Thuận lấy làm kinh hãi vội hỏi:"Vương thúc, ta là Hòa Thuận, ngươi không nhận ra ta sao?"
Vương chưởng quỹ nghe xong căn bản không nhìn kỹ nàng, thái độ càng ác liệt: "Cái gì Hòa Thuận ta không biết, ngươi mau tránh ra, ở đây ảnh hưởng chúng ta làm ăn."
Lâm Hòa Thuận vừa nghe xong đã nóng nảy: "Vương thúc ngươi sao có thể không biết ta, đây chính là tiệm nhà ta mà, chẳng nhẽ ngươi không nhận ra?"
"Cái gì nhà ngươi, đây chính là tiệm của
Triệu phủ nhị nãi nãi." Vương chưởng quỹ cau mày nhìn chằm chằm cô nương trước mắt nói bậy nói bạ cái gì không biết, buồn bực mắng.
"Triệu phủ nhị nãi nãi? tiệm này rõ ràng viết Lâm gia hiệu cầm đồ mà." Lâm Hòa Thuận chỉ vào bảng tên.
" Cửa tiệm này là của hồi môn của nhị nãi nãi, tất nhiên viết lên là tên họ nhà mẹ đẻ rồi.
Mà nói cho ngươi biết nhiều vậy làm gì, nhị nãi nãi cũng có phải thân thích nhà ngươi đâu mà biết, ngươi mau đi đi bớt ở đây che cửa tiệm của ta không ta gọi người đuổi đấy." Vương thúc vừa dứt lời, trong tiệm liền chạy ra hai tiểu nhị một phải một trái đứng bên cạnh hắn.
Lâm Hòa Thuận cắn răng không cam lòng nhìn bọn hắn chằm chằm, nơi này chính là hy vọng duy nhất của nàng, tất nhiên là không chịu đi.
" Các ngươi làm việc thế nào vậy, ầm ĩ đến nhị nãi nãi, việc nhỏ này mà còn không làm được thì quản lý của hàng thế nào?" Trong tiệm bước ra nữ tử kiều diễm hoa lệ, mặt phúc thái, bên cạnh là một đại nha hoàn, xem bọn hắn trừng mắt bắt nạt mà quở trách.
Vương chưởng quỹ vội vàng mang vẻ mặt nịnh nọt hướng tới nữ nhân kia nói: "Vân cô nương, nha đầu điên này tự nhiên tới gây rối làm phiền đến nhị nãi nãi, ta lập tức đem nàng đuổi đi, nhị nãi nãi cứ vào phòng thưởng trà tiếp đi ạ."
Hắn mặt ngoài thì trưng vẻ mặt nịnh nọt nhưng trong lòng lại mắng đại nha đầu của nhị nãi nãi.
Đến chính hắn đường đường là một chưởng quỹ mà lại bị nha đầu này quở trách.
Mà đứa nha đầu này thường ngày rất được nhị nãi nãi yêu thích, luôn chẳng để hạ nhân họ vào mắt.
Đợi khi nào hạ quyết tâm đến xin nhị nãi nãi đem nàng cho đệ tam phòng làm tiểu thiếp, lúc đấy xem nàng ta còn đắc ý thế nào.
Nghĩ tới sau này thu thập nha đầu kia ra sao, Vương chưởng quỹ cười càng rộng, vừa định nịnh nọt nhị nãi nãi vài câu thì đã bị Lâm Hoà Thuận xông lên đẩy cho một chưởng, đầu đập vào ván cửa làm trước mắt hắn xuất hiện quá trời là sao.
" Mẹ, ngươi cái đồ điên còn đánh người, mau tới bắt ả lại cho ta." Vương chưởng quỹ sờ đầu hổn hển rống lên.
Người còn chưa kịp tới đã thấy Lâm Hoà Thuận ôm lấy nhị nãi nãi mà khóc không ngừng, nhị nãi nãi thì đứng ngốc ở đó không phản ứng gì còn nha hoàn Tiểu Vân ở bên cũng không biết làm thế nào.
Họ Vương kia không khỏi căng thẳng trong lòng, lẽ nào cái người điên này thật sự là thân thích của nhị nãi nãi, nếu không sao lại dám xông lên ôm người ta mà khóc?
"A!"
Còn chưa có nghĩ xong Vương chưởng quỹ liền nghe tiếng kêu thất thanh của nhị nãi nãi, nguyên lai hóa ra ban nãy bị doạ sợ ngẩn cả người.
Thuộc hạ mau chóng ba chân bốn cẳng tách Lâm Hoà Thuận ra, còn phòng trừ nàng gây chuyện gì mà áp nàng xuống mặt đất.
"Buông ta ra, cô cô, ta là Hòa Thuận.
Ta là nữ nhi của đệ đệ người, người không nhận ra