Edit: MNMC
Hòa Thuận liếc mắt nhìn trâm ngọc trong tay hắn, rất ủy khuất nói: "Không đẹp chút nào, không xứng với tỷ tỷ xinh đẹp."
Triệu Thần khí tay run run, kéo Trân sư muội muốn rời đi, không nghĩ đến lại bị Trân sư muội hất tay ra.
Triệu Thần cuống quít ngẩng đầu nhìn lên, Trân sư muội của hắn hai mắt đã ngập nước mắt, bi thương nhìn.
Triệu Thần luống cuống vội vàng an ủi:"Sư muội làm sao vậy, sao lại khóc? Sư huynh đã làm sai chuyện gì, muội đừng khóc, được không?"
Nhưng là bất kể hắn nói thế nào, Trân sư muội cũng không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào hắn, đem hắn nhìn tới tóc cũng ngứa ngáy.
Hòa Thuận lúc này đỏ mắt một bên khuyên nhủ: "Tỷ tỷ, ta không biết vị tu sĩ này không mang theo nhiều linh thạch như vậy, thực là xin lỗi."
Triệu Thần ở một bên không khỏi trừng mắt nhìn Hoà Thuận, lại an ủi sư muội.
"Sư muội, ngươi nghe sư huynh nói đi.
Không phải sư huynh keo kiệt không chịu mua, chỉ là pháp khí này không phải vật liệu tốt chế tạo, mặc dù là pháp khí trung phẩm nhưng giá cả quá đắt.
Ngươi xem ta đưa ngươi trâm ngọc mặc dù trông bình thường nhưng lại là kiện thượng phẩm pháp khí, so với cái kia tốt hơn nhiều."
"Tỷ tỷ, vị tu sĩ ca ca này nói cũng đúng.
Pháp khí của ta tuy chỉ là trung phẩm, nhưng đã tốn rất nhiều tâm huyết để tạo nên, hơn nữa nó lại độc đáo đẹp mắt.
Nhưng pháp khí của sư huynh này vẫn tốt hơn, mặc dù nhìn hơi xỉn màu, sư tỷ đeo vào cũng mất đi một ít hào quang nhưng thôi cũng là ý tốt của sư huynh.
Tỷ tỷ ngươi đừng giận, tu sĩ ca ca không nỡ mua thì thôi, ta chỉ tiếc không biết sau này ai sẽ mua nó, còn phong thái mỹ lệ như tỷ tỷ thì lấy đâu ra, ôi chao." Hòa Thuận thở dài, nhẹ nhàng đem trâm phượng cất vào trong hộp, Trân sư muội trên người vẫn còn đeo khuyên tai cùng vòng cổ ngơ ngẩn nhìn.
Trân sư muội lần này sắc mặt thật sự thay đổi, lạnh lùng nói với Triệu Thần: "Triệu huynh, trâm cài ngọc của ngươi là pháp khí cấp cao, ta mua không nổi, ngươi thu về đi.
Trên người ta có linh thạch, ta tự mua.
Cũng không phải đòi ngươi mua cho ta pháp khí trung phẩm kia."
Triệu Thần vì lời nói lạnh lùng của Trân sư muội mà toát mồ hôi hột, vội vàng lấy túi trữ vật ra, nói với Hòa Thuận: "Có thể dùng ma thú nội đan đổi không? Linh thạch ta mang không đủ."
Hòa Thuận vội vàng gật đầu.
Triệu Thần đưa qua túi đựng đồ chứa 400 viên linh thạch hạ phẩm, sau đó lại lấy ra một viên ma thú nội đan cấp 5.
Hòa Thuận cười phi thường xán lạn, đem trâm phượng hai tay đưa lên.
Cuối cùng Triệu Thần vẻ mặt đau khổ đi cùng Trân sư muội ra khỏi chợ trong ánh mắt nóng rực của các nam tu sĩ.
Nhìn thấy người đã đi xa, Hòa Thuận khôi phục thái độ bình thường ngồi ở trên thảm, mừng rỡ nói với Tiểu Hắc: "Quá tuyệt vời, lần này kiếm lời to rồi.
Lúc trước ngươi còn nói ta làm pháp khí bên ngoài đẹp làm gì, giờ thì nhìn thấy chưa.
Pháp khí trung phẩm đánh bại pháp khí thượng phẩm nhé!"
Tiểu Hắc bất lực nhìn bộ dạng tự mãn của nàng, chỉ có thể mắng Triệu Thần ngu ngốc: "Cái đồ ngu kia, không phải chỉ là hình dạng làm bằng đá bạch kim đẹp hơn thôi sao, thêm một số viên đá màu rẻ tiền để làm pháp khí trông sáng bóng, đầu heo này thật sự mua với giá sáu trăm linh thạch, tính luôn luyện chế hao phí, tài liệu hết thảy cũng chỉ có mười linh thạch."
Hòa Thuận liếc mắt một cái nói: "Ngươi thì biết cái gì, trừ tạo hình ra ta làm rất công phu đấy.
Mấy chỗ khác ta cũng không có ăn bớt xén nguyên liệu, bộ pháp khí kia trừ có thể phòng ngự còn có thể thả ra cường quang làm mù tạm thời đối phương.
Ngươi xem trong lúc chiến đấu quản chi nhiều, làm mù tạm thời đối phương cũng đủ để chiến thắng hay chạy thoát thân rồi."
"Hừ, gian thương." Lão tu sĩ bán nội đan bên cạnh không phong độ mắng một câu, Hòa Thuận cũng mặc kệ hắn, chỉ cần có thể kiếm được linh thạch, gian thương thì sao.
Vài ngày sau đó Hoà Thuận bán được tất cả bảy kiện pháp khí.
Có một tu sĩ trẻ tuổi chỉ muốn mua bộ giáp trung phẩm giá 120 viên linh thạch nhưng Hoà Thuận đã lừa hắn mua thêm cặp Hồ Điệp đao cùng khăn gấm làm quà cho nữ tử hắn thích.
Hồ Điệp đao cùng khăn gấm đều được nàng trau chuốt vô cùng tinh xảo, cố ý thêm vào rất nhiều chất liệu để làm chúng đẹp mắt nên Lâm Hoà Thuận bán chúng với giá khá cao.
Một trăm viên linh thạch hạ phẩm cho hai pháp khí chỉ tốn 20 linh thạch chế tạo ra.
Phi đao cùng xương châu, còn có dây thừng được bán với giá bình thường, loại xấu xương châu bởi vì bị Hòa Thuận khoét thành chạm rỗng, nhìn rất đặc biệt nên được người mua rất yêu thích.
"Ngươi vì sao chỉ lừa hai tu sĩ kia? Còn lại đều bán với giá bình thường, không chém giá loạn nữa à?" Tiểu Hắc đối với làm ăn dốt đặc cán mai, đành phải hiếu kỳ hỏi Hòa Thuận.
Hoà Thuận đã từng ở nhà cả ngày trong tiệm cầm đồ hồi trước, hơn nữa bán pháp khí được hơn một năm ở Phong Vô thành, nàng tự nhiên biết nhiều hơn.
Nàng bày ra bộ dạng giáo huấn, nghiêm túc nói với Tiểu Hắc: " Hai người trước, một người là sư muội hắn thích nên chỉ cần sư muội hắn ưng ý thứ gì liền sẽ được mua ngay.
Ngươi xem lúc vị sư muội đó giận dỗi hắn chả sợ té khói à.".
W????b đọc ????ha????h ????ại _ Trùm Truyệ????.V???? _
"Vả lại ta cũng chỉ thuận tiện giới thiệu với hắn một chút thôi, ai biết hắn thực sự có người trong lòng hay không.
Không nói mấy cái khác, hai kiện pháp khí đó mặc dù phẩm chất không cao nhưng tạo hình rất đẹp, nữ tu sĩ chắc chắn sẽ rất thích, ta tất nhiên phải đôn giá lên rồi."
Dừng một hồi, Hòa Thuận lại biện giải cho chính mình: " Mấy pháp khí khác của ta không bán đắt, mà xác thực ta muốn luyện pháp khí đẹp hơn Ông Bá.
Tính thế nào cũng phải trả thêm phí thủ công nữa chứ, ngươi liệu mà học đi, sau này còn giúp ta buôn bán."
"Ta không học đâu, ngươi đi mà làm." Tiểu Hắc xì cánh, không chịu làm gian thương.
Có tiền chính là gan