Nghe vậy Hòa Thuận liền quay đầu lại nhìn quầy hàng kia.
Quả nhiên chủ tiệm đã biết trước, hắn nhìn sang một bên, khoé miệng giương lên nụ cười như có như không.
Hoà Thuận khó chịu đá tấm bảng làm đôi rồi ném nó xuống đất.
Nhưng nàng không bỏ đi ngay mà lại kéo người chuẩn bị rời đi, trên mặt mang theo nụ cười hỏi: "Các vị đại ca, các ngươi có ma thú nội đan không? Ta ra giá rất cao nha, nội đan cấp 4 giá 250 linh thạch hạ phẩm 1 viên."
Mấy người đó nghe xong hoài nghi nhìn nàng, giá này so với thị trường cao hơn 50 viên.
Một nữ hài mới 14 tuổi như vậy lấy đâu ra tiền cơ chứ.
Không lẽ đang đùa?
Nhìn mấy ánh mắt nghi ngờ bắn về phía mình, Hoà Thuận không còn cách nào, lấy ra một chiếc túi đựng linh thạch sau đó đến gần họ, mở túi ra nói: "Xem đi, ta có linh thạch mà, nếu các ngươi lo lắng thì ta có thể đưa linh thạch trước, nội đan sau, thế nào?"
"Chúng ta quả thật có vài viên ở đây."
Hoà Thuận nghe vậy vui mừng khôn xiết, thấy người qua lại không tiện liền mời bọn họ ngồi xuống quán súp thịt cừu ven đường.
Kêu ông chủ một bát súp, sau đó yêu cầu họ lấy ra một viên để nàng nhìn xem.
Một người trong đó lấy ra túi bao bằng da thú.
Hắn có chút khẩn trương mở một góc, ngăn cản không cho ai nhìn, Hoà Thuận chỉ có thể liếc mắt một xíu.
Nhưng nàng khẳng định đó là ma thú nội đan.
Có điều nội đan thôi mà, làm gì mà mờ ám như ăn trộm không bằng.
Hòa Thuận không nói hai lời, đem ra hai trăm năm mươi viên linh thạch hạ phẩm sau đó vừa húp canh vừa đợi bọn họ kiểm tra.
Bọn họ xem xét rất cẩn thận, sau khi đếm linh thạch hai lần, kiểm tra từng viên một xem có phải thật hay không.
Cuối cùng đến khi súp nguội họ mới nhận linh thạch, đưa ma thú nội đan cho Hoà Thuận.
Hoà Thuận mất kiên nhẫn hồi lâu, nàng mở lớp da thú bên trong ra, kiểm tra xem hàng có bị đổi không rồi bỏ vào túi trữ vật cất đi.
Sau đó nàng lấy ra hai mươi viên linh châu ném lên bàn trả tiền ăn, chào tạm biệt rồi rời đi.
Cứ như vậy Hoà Thuận lại kéo người trên đường.
Giá mà nàng đưa ra rất cao, nhưng vì không có gian hàng nên hầu hết mọi người không yên tâm theo nàng giao dịch, đến tận tối mịt cũng không mua được một viên nào, nàng rất tức giận quay về khách đi3m.
Vừa vào cửa đã thấy ngay nhóm Trát Lạc ngồi uống rượu ở sảnh trước, lần này có một nữ nhân dựa vào Trát Lạc, còn gắp rau đút cho hắn.
Hoà Thuận trừng mắt nhìn bọn họ, bảo bà chủ bưng cơm lên phòng sau đó nhanh chóng chạy lên lầu.
Nàng chỉ cảm thấy đám người đó thật phiền phức, suốt ngày ở trong khách đi3m, chả thấy ra ngoài buôn bán gì cả.
Cả ngày chỉ ăn ăn uống uống rồi vui chơi, nhìn ngứa cả mắt.
"Không có việc gì làm thì mau cút hết đi, náo đến loạn cả người chết." Hoà Thuận thấp giọng mắng một tiếng, đi lên lầu.
Vào ngày hôm sau, Hoà Thuận thuê một quầy hàng ở chợ Hạ Tang, sau đó tìm một vài hài tử rảnh rỗi, yêu cầu tụi nó đi vòng quanh mấy khu khách đi3m hỏi xem có ma thú nội đan hay không.
Nàng trả cho mỗi đứa 20 linh châu một ngày, sáng 5 viên tối 5 viên.
Nếu kéo được người có ma thú nội đan, giao dịch thành công còn được chia thêm linh thạch.
Khi mấy đứa trẻ về nhà kể cho cha mẹ chúng nghe, họ hỏi nếu kéo người tới có được chia phần trăm không.
Hoà Thuận tất nhiên đồng ý, bất kể là ai, nếu giao dịch thành công đều sẽ nhận được hoa hồng.
Thế là trong vài ngày đó, quầy của Hoà Thuận đông nghịt người.
Tất cả khách đi3m đều biết nếu họ kéo khách cho Hoà Thuận sẽ nhận được hoa hồng.
Ngoài ra, giá của Hoà Thuận đưa ra cao hơn so với người khác, vậy nên hầu hết mọi người đều tìm đến nàng để bán nội đan.
Chỉ trong khoảng mười ngày, Hoà Thuận đã mua được hơn 60 viên cấp 4 và may mắn mua được 3 viên cấp 5.
Tất cả linh thạch kiếm được từ bán tài liệu đã được sử dụng hết, cộng thêm linh thạch mang từ Phong Vô thành cũng không còn nhiều, chắc còn đủ 10000 viên.
Hoà Thuận dự định sẽ ngưng việc mua bán khi thu đc 100 viên ma thú nội đan, nhiều như vậy đủ dùng rồi.
Hôm nay lại mua thêm được 3 viên nội đan cấp bốn, Hoà Thuận vui vẻ mang theo Tiểu Hắc về nhà trọ.
Nhìn thấy bên đường có bán ngựa, nàng đang nghĩ mình nên mua một con chạy tới Thiên Châu thành, vì vậy tiến lên xem.
"Tiểu Thuận, có người theo dõi chúng ta." Ngay khi nàng sờ một con lôi mã, đang muốn hỏi giá thì trong đầu đột nhiên vang lên giọng của Tiểu Hắc.
"Bọn họ là ai?" Nàng không quay đầu lại nhưng trong lòng âm thầm hỏi.
"Hầu hết đều là Luyện Khí, một người Trúc Cơ, đã vây đến đây rồi." Tiểu Hắc vừa dứt lời, năm người nam nhân to lớn cầm đại đao đã xuất hiện.
Người trong chợ nhất thời tản ra, người bán ngựa cũng không màng đến con ngựa của mình nữa, vội vàng lui vào trong đám người xung quanh.
Hoà Thuận quay người lại, nhìn năm tên hung ác trước mặt, khẽ cười hỏi: "Các ngươi đang làm gì vậy?"
Một người tựa hồ như thủ lĩnh hô to: "Tiểu cô nương, đem tất cả ma thú nội đan cùng linh thạch giao ra, chúng ta sẽ để cho ngươi sống."
Khi Hoà Thuận nghe được mới nhận ra đây là một vụ cướp.
Cơ mà mỗi thành trấn đều có một tộc trưởng (Tư Đầu) quản lý, làm sao có người cả