"Chuyện này ngươi tự hỏi đi, ta không rảnh cùng ngươi giải thích." Nguyệt Doanh nghiêng người ngồi trên đống linh thạch, lười biếng tựa hồ không muốn nói chuyện.
Hoà Thuận nghe vậy khó hiểu nhìn Tiểu Hắc, khi đang định hỏi cho rõ ràng thì nghe Tiểu Hắc bất lực nói: "Ngươi nghĩ cái gì vậy, lúc này còn quan tâm chuyện tầm thường này sao?"
Hòa Thuận mặt đỏ lên, lập tức chỉ vào Nguyệt Doanh nói: "Ngươi đừng có đánh trống lảng, các ngươi rốt cuộc muốn thế nào, mau nói đi."
Đúng lúc này, một trận hoa văn hình tròn bỗng phát sáng trên sàn thuỷ tinh.
Sau khi nhìn thấy ánh sáng, Nguyệt Doanh đứng dậy khoát tay với nàng: "Chờ một chút, đến giờ rồi."
Nàng ta thuận tay nhặt một khối ngọc giản trên mặt đất lên, lấy thêm 2 kiện tài liệu cấp cao cùng một viên ma thú nội đan cấp 8, đi tới ném vào vòng sáng, vòng sáng liền lập tức dập tắt.
Hoà Thuận cũng tò mò bước tới nhìn vào vòng sáng.
Cái vòng này kỳ thực trong suốt, có thể xuyên qua đó nhìn thấy cảnh tượng trong cung điện dưới lòng đất, tất nhiên là nhìn từ trên cao xuống.
Thứ Nguyệt Doanh vừa ném vào giờ đã được bọc trong một quả cầu ánh sáng và xuất hiện trong cung điện, thu hút các tu sĩ đuổi theo nó ác liệt.
Nguyệt Doanh chỉ tùy ý liếc nhìn, thấy không có tu sĩ nào chết, thất vọng xoay người rời đi, bất mãn nói: "Những người này thật là tham lam, lần nào cũng phải đợi đến ngày cuối cùng mới ra tay."
"Ngươi là Hoàng Đế?" Hoà Thuận kinh ngạc nhìn nàng ta, có chút không dám tin.
Sau đó nàng run giọng nói: "Là ngươi lôi kéo tu sĩ, ném đồ vật ra cho bọn họ chém giết lẫn nhau sao?"
Nguyệt Doanh che miệng cười, ngọt ngào nói: "Ta không phải Hoàng Đế, còn lại ngươi cũng đoán được."
Nghĩ đến vừa rồi nàng ta định ném pháp bảo trên người mình, muốn hại các tu sĩ ra tay, khuôn mặt ôn nhu của Hoà Thuận chìm xuống.
"Tại sao ngươi lại làm vậy? Vốn là ngươi muốn mượn đao giết người, vì sao lúc đó lại cứu ta?"
"Bởi vì chủ nhân của ta rất có hứng thú với ngươi cho nên ta mang ngươi tới đây, ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn ngươi đánh vỡ Dương Thế Kính được."
"Chủ nhân của ngươi?"
"Đúng, chủ nhân của ta, Thiền Đế, không phải Hoàng Đế." Nguyệt Ảnh nhẹ giọng nói.
Lời nói của Nguyệt Doanh khiến Hoà Thuận giật mình, nàng hét lên như thể bị giẫm phải đuôi: "Không phải ngươi nói không phải Thiền Đế sao?"
"Ta không phải Thiền Đế, ta chỉ là sủng vật của ngài - Nguyệt Doanh Hồ Ly của Linh Giới, đi theo ta, chủ nhân muốn gặp ngươi." Nguyệt Doanh khẽ mỉm cười, xoay người bước đi.
Hoà Thuận bước hai bước rồi dừng lại, nàng nhìn chằm chằm Nguyệt Doanh, nói một cách kiên quyết: "Ngươi trả Tiểu Hắc lại, ta sẽ đi cùng ngươi nếu không có chết cũng không đi."
Nguyệt Doanh không dừng lại, chỉ vẫy tay về phía sau, lồ ng chim của Tiểu Hắc liền trôi nổi trước mặt Hoà Thuận.
Nàng vội vàng ôm lấy, phát hiện không có chìa khoá mở lồ ng, liền hỏi: "Chìa khóa đâu?"
Nguyệt Doanh nhàn nhạt nói: "Chờ gặp chủ nhân, liền cho ngươi mở ra."
Hoà Thuận cắn môi, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi theo nàng ta.
Theo Nguyệt Doanh đi tới một mặt tường thủy tinh, chỉ thấy nàng khẽ niệm những lời Hòa Thuận không hiểu, ngay sau đó tưởng thuỳ tinh tách làm hai, phía sau xuất hiện một gian phòng không lớn.
Hoà Thuận theo nàng ta vào mới phát hiện đây là một sơn động rộng chừng ba, bốn trượng, nhìn vẫn còn rất nguyên thuỷ.
Giữa động có một hồ nước nhỏ, trong đó trồng một đóa sen nhiều màu, phía trên hoa sen lơ lửng một ngọn lửa nhỏ màu vàng kim.
Điều khiến nàng ngạc nhiên là trên đỉnh động có một cái hồ giống hệt cái bên dưới, bên trong còn có một đóa sen rực rỡ sắc màu.
Chỉ là ao cùng hoa sen lại là úp ngược, kỳ tích là không có một giọt nước nào rơi xuống.
Như thể nó không bị lộn ngược vậy.
Ngay khi họ bước vào sơn động, một giọng nam bỗng trầm vang lên.
"Tiểu oa nhi, ngươi lấy mấy hạt châu này từ đâu?"
"Hả?" Hoà Thuận nhìn xung quanh, không xác định chỉ vào chính mình nói: "Hạt châu nào, ngươi hỏi ta sao?"
"Đương nhiên là hỏi ngươi rồi, ở đây còn ai nhỏ tuổi hơn ngươi nữa, ngươi dùng cái gì luyện hóa ra hạt châu này vậy." Nguyệt Doanh lấy Long Ngư Châu trong tay ra, lắc lắc trước mặt Hoà Thuận.
Hòa Thuận thầm nghĩ, Thiền Đế này không biết trốn ở chỗ nào nhìn lén, nếu như ngay cả Nguyên Anh cũng không xuất hiện, vậy nhất định chỉ còn lại thần thức thôi.
Nghĩ đến đây, nàng thành thật nói: "Những thứ này ta tìm được ở một con sông tên Cát Trắng cách đây rất xa.
Người dân ở đó gọi thứ này là Ấm Đông Ngọc."
Nói xong Hoà Thuận nhìn Nguyệt Doanh, chỉ thấy nàng ta nở nụ cười trên môi.
Đợi một lúc, nàng ta giơ tay ngoắc ngoắc, một con thỏ nhỏ màu lục nhảy lên đáp xuống tay nàng.
Khi ánh sáng xanh rút đi, trong tay nàng xuất hiện một chiếc Như Ý màu xanh ngọc bích, nàng ta đưa Như Ý cho Hoà Thuận nói: "Ngươi xem có phải cùng chất liệu với cái này không?"
Hoà Thuận cẩn thận nhận lấy Như Ý, cầm trong tay xem xét, sau đó nói: "Hồ Tiên tỷ tỷ, ngươi có thể đưa ta Dẫn Linh Găng không, không có linh lực ta nhìn không ra."
Một tiếng Hồ Tiên này của Hoà Thuận làm Nguyệt Doanh rất hài lòng, nàng ta trả Dẫn Linh Găng lại cho Hoà Thuận.
Hoà Thuận đeo