Các dược đồng không được phân phát bất kì đan dược nào trong thời kỳ Luyện Khí hết.
Tất cả những gì Hoà Thuận có đều phải dựa vào linh thảo trồng trên dược điền.
Sau khi giao một phần cho Nhuận Vật điện, linh thảo còn lại sẽ đem đến cho các sư bá để luyện chế, họ luôn đưa lên đủ số lượng mười viên nên cuối cùng rơi vào tay bọn Hoà Thuận chỉ còn một ít.
Nhưng có thể lấy được một phần coi như cũng tốt, Hòa Thuận ở nơi này là vườn cấp thấp, ngay cả tên cũng không có, mọi người đều lén gọi đây là tiểu miêu viên.
Dược đồng trong Tiểu miêu viên cũng không có đan dược, cách duy nhất có thêm chính là được Hạo Ngữ sư huynh và Lý sư bá yêu mến.
Như ngày thường số lượng linh thảo đưa vào đủ, năm tuổi cao, thỉnh thoảng có thể lấy được một hai viên mà uống.
Nhìn thấy viên điều hòa hơi thở trong tay Khang Bình, Hoà Thuận cảm thấy có rất nhiều ánh mắt thù địch đang nhìn hắn.
Khang Bình cũng nhận thấy vậy, chẳng quan tâm dược điền gì nữa, nhanh chóng nhổ muỗng ngọc ra, chạy trở về phòng.
Hòa Thuận đoán hắn nhất định là trở về mau chóng ăn luôn, khỏi phải mang theo trên người, tránh đêm dài lắm mộng.
Quay đầu nhìn dược điền vắng vẻ của mình, nàng cảm giác cũng phải nỗ lực lên, muốn trộm được âm dương thảo, cơ hội tốt nhất chính là Trúc Cơ thành công rồi lấy thân phận dược đồng tiến vào Trúc Thanh cung.
Thế nhưng nếu như lén làm cho tu vi tăng quá nhanh, khó tránh sẽ bị hoài nghi.
Vẫn là phải biểu hiện ưu tú một chút, nhận được vài viên đan dược của Lý sư bá, như vậy mới có cơ hội dùng đan của mình.
Buổi tối, Hoà Thuận ôm dụng cụ trở lại sân, nghe thấy tiếng Thư Lan thút thít khóc trong phòng.
Trách sao không thấy, hoá ra sớm trốn trong phòng khóc lóc.
Hòa Thuận vốn muốn đi vào khuyên nhủ nàng ta, thế nhưng nghĩ chính mình hôm nay còn thiếu linh thảo, có tư cách gì mà đi khuyên, nàng liền bỏ đi ý niệm này.
Về đến nhà, nàng không hề ngủ mà bắt đầu suy nghĩ.
Nàng lấy ra một hạt Tử Nguyệt, hạt rất nhỏ, chỉ bằng hạt gạo.
Hoà Thuận đặt hạt lên bàn vuông, sau đó chống tay hai bên, từ từ truyền linh khí vào.
Trong khi truyền linh khí, nàng quan sát thấy vài biến đổi của hạt giống, sau khi hạt được truyền linh khí thì bề ngoài không có gì thay đổi, đây là lý do tại sao hạt giống không được phép nảy mầm trước khi gieo xuống đất.
Một giờ sau, hạt Tử Nguyệt nảy mầm, mầm cây lập tức bị linh khí bên trong đốt chết.
Hoà Thuận ném hạt giống đi, lấy hạt khác thử lại.
Nàng thử đi thử lại suốt đêm, thậm chí làm hỏng hơn nửa túi hạt giống.
Sau khi thử lại nhiều lần, nàng thực sự đã phát hiện ra một điểm.
Đó là khi truyền linh lực vào hạt, đến một mức độ nhất định sẽ xuất hiện một tia phản kháng, gần như không thể nhận ra.
Chỉ cần có cảm giác này thì phải ngừng ngay, sau một tách trà, hạt giống sẽ thuận lợi nảy mầm.
Ngay khi cây con mọc lên, chúng sẽ dài bằng ngón tay, cao hơn những chồi trước.
Sau đó, trong vài ngày tiếp theo, Hoà Thuận trồng thành công Tử Nguyệt Thảo trên khắp mặt đất, những mầm non non nớt trải khắp dược điền khiến nàng cảm thấy rất hứng khởi.
Mà bên dược điền của Thư Lan vẫn còn bừa bộn, hạt giống nàng lấy được là hoa trắng có sừng, trên mảnh đất chỉ có ba, bốn cây con non mọc lẻ tẻ.
Mấy ngày sau, Hoà Thuận chỉ cần truyền linh khí đúng cách là có thể trở về sớm.
Loại linh thảo này mỗi ngày chỉ có thể truyền linh khí một lần, làm đúng phương pháp có thể dễ dàng nghỉ ngơi.
Khi trở về không có việc gì làm, nàng vội vàng tu luyện Dưỡng Tâm Kinh *
*( Nhuận Vật Tâm Kinh, từ giờ mình gọi Dưỡng Tâm Kinh cho ngắn).
Tu luyện được một tuần, nàng nghe thấy tiếng Thư Lan khóc lóc chạy về, Hoà Thuận đành phải đình chỉ tu luyện.
Thư Lan nằm trong phòng không ngừng khóc, hình như nàng ta lại vô tình làm hỏng hạt giống.
Hoà Thuận nhìn nàng ta chằm chằm, sau đó bước đến trước cửa nói: "Đừng khóc, để ta dạy ngươi cách làm hạt giống nảy mầm."
Lời này vừa nói ra, Thư Lan lập tức ngẩng đầu nhìn, kinh ngạc hỏi: "Ngươi có nguyện ý dạy ta không?"
Hoà Thuận gật đầu, mặc dù Thư Lan này bình thường có chút kiêu ngạo.
Nhưng thực sự rất thông minh và chăm chỉ.
Hơn nữa nàng ta sống cạnh Hoà Thuận, khóc như thế này cả ngày rất ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của nàng.
"Tại sao muốn dạy ta?" Thư Lan do dự nói: "Bọn dược đồng ở đây đều che giấu rất kĩ, sợ đối phương sẽ làm tốt hơn mình, được sư bá sủng ái, như vậy phần thưởng có được sẽ nhiều hơn.
Ngươi không sợ à?"
Hóa ra Thư Lan trước đó cũng đã đến gặp Khang Bình, muốn tìm hiểu từ hắn ta cách làm cho hạt nảy mầm.
Bởi vì lúc đó hai người có điểm cao nhất nên giao tiếp nhiều hơn, quan hệ cũng tốt hơn so với các sư huynh khác.
Không ngờ Khang Bình lại từ chối dạy nàng phương pháp, tuy không trực tiếp từ chối nhưng hắn cũng lý luận rằng mình không có biện pháp nào cả.
Mình chỉ làm những gì mọi người đã học chứ không tìm ra thủ thuật gì cả.
Không ngờ lại bị đối xử như vậy, Thư Lan mấy ngày liền tâm trạng không ổn định, luôn ở trong phòng khóc lóc.
"Ta không có nghĩ tới, ta chỉ muốn có thể yên lặng ở trong nhà tu luyện.
Ngươi suốt ngày khóc lóc, ồn ào khiến người ta khó chịu.
Ngươi nói chúng ta là cùng một nhóm dược