- Chuyện gì xảy ra, đây là lực lượng gì!
Trán Mục Vân Thanh dần đổ mồ hôi lạnh.
Lực lượng này thật sự là quá quỷ dị.
Quả thực chính là không hề dấu hiệu ở trong thân thể gã hiện ra.
- Ổn định!
Mục Vân Thanh không dám khinh thường.
Điều chỉnh tâm thần, đồng thời bắt đầu vận chuyển công pháp, ý đồ mạnh mẽ áp chế lực lượng bạo động trong cơ thể.
Phốc!
Nhưng mà, khóe miệng của gã lại có một ngụm máu tươi trào ra.
Càng áp chế, cỗ lực lượng này lại càng bắn ngược.
Giống như hung khí của nam tử tuổi dậy thì, căn bản không áp chế được!
Cùng lúc đó, một luồng hắc vụ quỷ dị mắt thường có thể thấy được từ trong cơ thể gã bay ra.
Những hắc vụ này hóa thành từng đạo hoa văn quỷ dị, hiện lên bên ngoài cơ thể.
Vung không đi!
- Mục sư huynh!
Người bốn phía đã vây quanh, mấy giây ngắn ngủi này, khí tức Mục Vân Thanh giảm mạnh.
- Mục sư huynh, không sao chứ?
Mọi người tiến lên, muốn giúp đỡ.
- Không.. Không có việc gì.. Điều tức là tốt rồi..
Mặt Mục Vân Thanh trắng bệch, nhưng vẫn cố giả bộ trấn định.
Không thể thất thố trước mặt người ngoài.
Đó là nguyên tắc của gã.
- Mục sư huynh, ta tới giúp ngươi.
Có người tới gần Mục Vân Thanh, muốn giúp gã vận khí áp chế lực lượng trong cơ thể.
Nhưng mà vừa mới chạm vào, sương đen kia liền trực tiếp nhiễm đến trên người của y.
Người này sắc mặt trắng bệch, chợt khí tức bắt đầu hỗn loạn.
Phốc!
Một ngụm máu từ trong cơ thể y trào ra.
- Cái này..
Những người khác thấy thế đều ngây ngốc tại chỗ.
Đây là lực lượng gì, mạnh như vậy!
- Đừng tới gần gã, đây là nguyền rủa chi lực!
Đúng lúc này, Bạch Lộ Thu ở một bên mắt sáng như đuốc, nhìn thấu lai lịch của cỗ lực lượng này.
Cánh tay của nàng trực tiếp kéo Liễu Thanh Đại, thân hình rút lui.
- Nguyền rủa?
Bá!
Lần này, mọi người trong nháy mắt nhanh chóng rút lui, cách thật xa.
Về phần tên đệ tử Chính Dương Tông bị nguyền rủa chi lực lây nhiễm kia cũng là sắc mặt đại biến, mạnh mẽ chống đỡ thân thể nhanh chóng rút lui.
Trong nháy mắt, lấy Mục Vân Thanh làm trung tâm, mọi người vây quanh thành một vòng tròn lớn.
Trên mặt mỗi người đều làbộ dáng sợ hãi.
- Cái gì?
Mục Vân Thanh nghe vậy cũng kịp phản ứng, sắc mặt trầm xuống.
Cái này hình như thật sự là nguyền rủa chi lực.
- Là ai! Ai đang nguyền rủa ta!
Mục Vân Thanh trong lòng sợ hãi.
Gã bắt đầu tìm kiếm nguồn gốc của lời nguyền.
Nếu là nguyền rủa, bình thường đều là song phương, đồng thời còn phải mượn phương tiện truyền thông nào đó.
Nói như vậy, mình có thể tra ngược lại vị trí của đối phương.
Lúc trước gã lấy được truyền thừa ma đạo, bên trong còn có phương diện này.
Hiện tại chính là lúc dùng tới.
- Sư đệ, ngươi chống đỡ trước, ta cứu vị sư đệ này trước.
Bạch Lộ Thu nhìn lực nguyền rủa trong mắt hai người, bắt đầu thi triển bí pháp, chuẩn bị cứu người.
- Ta đi tìm trưởng lão!
Những người khác cũng vội vàng đứng dậy, chuẩn bị tìm viện trợ.
- Chư vị sư đệ chớ hoảng hốt, chỉ là một lời nguyền nho nhỏ mà thôi.
Mục Vân Thanh cũng có sức mạnh.
Nếu đã biết là phương pháp nguyền rủa, vậy thì dễ phá giải rồi.
Những người khác nghe vậy cũng dừng bước, thở phào nhẹ nhõm.
Hoa Hữu Dung thấy thế, trên mặt lộ ra một tia cười nhạo.
Nguyền rủa nho nhỏ? Ngươi giả bộ đi, đến lúc đó ngươi sẽ dễ chịu.
Nàng biết lời nguyền này khó chơi đến mức nào.
Ngay cả nàng cũng không có biện pháp.
Lời nguyền này tuy rằng không thể một lần đưa người vào chỗ chết, nhưng thỉnh thoảng lại xuất hiện.
Không chỉ không có bất kỳ quy luật nào có thể theo, hơn nữa không truy tìm được người thi pháp.
- Mục Vân Thanh này sợ là xong rồi.. Sau này sẽ bị tra tấn chết..
Hoa Hữu Dung vẫn còn sợ hãi, cái chết của ái đồ mình cũng có liên quan đến lời nguyền này.
Phốc!
Đúng lúc này, Mục Vân Thanh vừa mạnh miệng lại phun ra máu tươi.
Hai mắt của gã mãnh liệt mở ra, bên trong có hoảng loạn không thể nào che giấu được.
- Không đúng, không đúng!
Không tìm thấy, hoàn toàn không tìm thấy bất kỳ dấu hiệu nào.
Lời nguyền này không giống với truyền thừa ma đạo của gã!
Những người khác thấy một màn như vậy, cũng không khỏi lui về phía sau một bước.
- Ngươi rốt cuộc có được hay không a?
- Sư tỷ! Mau đi tìm sư tôn cứu ta!
Lần này, Mục Vân Thanh quyết định thật nhanh, rốt cuộc bất chấp mặt mũi của mình.
Không có biện pháp, chỉ có thể tìm Liễu Thanh Huyền ra tay.
Mặc dù không biết Liễu Thanh Huyền hiện tại đi đâu, nhưng nếu thật sự muốn tìm, Bạch Lộ Thu hẳn là vẫn có thể tìm được.
- Được!
Sắc mặt Bạch Lộ Thu cũng ngưng trọng.
Trong giới trữ vật của nàng có một khối ngọc phù.
Đó là Liễu Thanh Huyền giao cho nàng, nếu tông môn phát sinh đại sự gì, liền có thể bóp nát ngọc phù này.
Nàng đang muốn bóp nát, đột nhiên, nguyền rủa chi lực trên người Mục Vân Thanh lại bắt đầu nhanh chóng biến mất.
Trong khoảnh khắc trở nên vô ảnh vô tung, ngay cả người bị ảnh hưởng lúc trước cũng khôi phục bình thường.
- Hả?
Mọi người thấy thế đều sửng sốt.
Hiện trường lâm vào trầm mặc.
Một lát sau..
- Không.. không có việc gì?
Liễu Thanh Đại đứng một bên yếu ớt mở miệng.
Vừa rồi là lần đầu tiên nàng nhìn thấy loại nguyền rủa quỷ dị này, cũng là có chút sợ hãi.
Những người khác đều sững sờ, đồng loạt nhìn về phía Mục Vân Thanh.
Ánh mắt kia giống như đang nói: Thế nào?
- Không.. Không có việc gì.
Mục Vân Thanh cũng có chút không hiểu.
Ngay tại vừa rồi, nguyền rủa chi lực trong cơ thể gã giống như lúc tới, trực tiếp liền biến mất không thấy.
Nếu không phải trong cơ thể lưu lại thương thế, gã thậm chí cho rằng hết thảy đều chưa từng phát sinh.
- Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Bạch Lộ Thu tiến lên, trong ánh mắt lộ ra vẻ hỏi thăm.
Mục Vân Thanh hẳn là sẽ không vô duyên vô cớ bị nguyền rủa mới đúng, hẳn là có người đang âm thầm hạ thủ với gã.
Chẳng lẽ là người của Vạn Diệu Cung?
- Ta cũng không biết.
Nhưng mặt Mục Vân Thanh lộ vẻ mê mang.
Gã thật không biết a.
Gần đây gã làm hơi nhiều chuyện trái lương tâm.
Giết Ôn Tri Hành, lại giết Văn Mẫn Nhi, còn luyện Trương Thiên Thành thành khôi lỗi.
Nhưng người chết cũng không có cách nào hạ thủ với mình a.
Mọi người nghe vậy đều nhíu mày.
Cái quái gì thế này?
- Chờ một chút, Vương sư đệ vẫn chưa tới, không phải cũng trúng nguyền rủa chứ!
Đúng lúc này, Liễu Thanh Đại lại mở to hai mắt tròn xoe.
- Có khả năng!
Bạch Lộ Thu cũng cả kinh.
- Rất có khả năng.
Bằng không không đến mức đến bây giờ vẫn chưa tới.
- Đi, chúng ta đi xem một chút!
Bạch Lộ Thu nhíu mày, trực tiếp gọi ra tường vân bảy màu, kéo Liễu Thanh Đại rời đi.
Về phần Mục Vân Thanh bị thương, ngược lại bị các nàng bỏ lại tại chỗ.
- Vương Thủ Chân..
Mục Vân Thanh vốn tâm tình buồn bực, lần này nhất thời càng thêm không tốt.
Này!
Một người bị thương nặng như ta ở đây, các người quan tâm nhiều một chút không được sao!
Trong mắt, lệ khí nồng đậm chợt lóe rồi biến mất.
Hoa Hữu Dung yên lặng nhìn tất cả, ánh mắt lại sáng ngời.
Ai nha nha.
Mục Vân Thanh này hình như lệ khí rất nặng a.
Người của Chính Dương Tông cũng không đoàn kết như vậy mà.
Đây cũng là chuyện tốt a.
* * *
Bên kia.
[Ngươi dùng Vô Vọng Pháp Chú nguyền rủa Mục Vân Thanh, đối phương đã nửa chân bước vào Thần Thông Cảnh, gã bị thương nhẹ, ngươi bị trọng thương.]
[Thân thể của ngươi nhanh chóng khôi phục.]
[Năm.. bốn.. ba.. hai.. một]
[Thương thế của ngươi khỏi rồi!]
- Mục Vân Thanh sắp bước vào Thần Thông Cảnh?
Ôn Tri Hành lau máu còn sót lại trên khóe miệng, trong lòng chấn động mạnh.
Tuổi của Mục Vân Thanh cũng không lớn hơn hắn bao nhiêu.
Nhiều nhất cũng chỉ hai mươi ba hai mươi bốn, không ngờ sẽ tu hành đến Thần Thông Cảnh.
Phải biết rằng Tư Nam Yên cũng ở cảnh giới này.
Hơn nữa Mục Vân Thanh trước kia cũng là cái lô đỉnh, chạy trốn tới Chính Dương tông cũng không có mấy năm thời gian.
- Thiên tài cấp yêu nghiệt..
Ôn Tri Hành hít sâu một hơi.
- Thiên tư bậc này..
Cũng chỉ có mình là người treo bức, bằng không thật đúng là có chút áp lực.
- Mẹ nó, Mục Vân Thanh này sợ không phải có bệnh, loại thiên phú này, lại còn để ý địa vị của chính mình ở Chính Dương tông.
Ôn Tri Hành có chút im lặng.
Không nghĩ ra.
Hắn không biết là, Mục Vân Thanh cũng không phải quá để ý địa vị của mình.
Mà là để ý Cửu Chuyển Thái Dương Kinh kia.
Hắn không phải Thuần Dương thân thể, muốn tu hành công pháp này chỉ có lên làm Chính Dương tông tông chủ mới được.
Theo quy củ, cũng chỉ có tông chủ Chính Dương tông mới có thể tu hành môn công pháp này.
Liễu Thanh Huyền không cho Mục Vân Thanh công pháp, tự nhiên là vì tốt cho gã.
Chẳng qua thân là tuyệt thế thiên tài, thần công ở phía trước, há có thể dễ dàng buông tha.
- Quên đi, cũng nên xuất phát.
Ôn Tri Hành lắc đầu, coi như Mục Vân Thanh có bệnh.
Sau đó rời giường thu dọn một phen.
Một lát sau, hắn đẩy cửa phòng ra, giờ phút này hàn ý tan hết, đã tới trung tuần tháng ba.
Ngoài phòng, trong mắt đỏ tình xanh ý, rất bắt mắt.
Bất tri bất giác, vạn vật luân hồi mới lặng lẽ mở ra.
Cũng không biết lần này Tư Nam Yên và Mục Vân Thanh có gây chuyện gì không..
Ôn Tri Hành đón ánh mặt trời híp mắt nhìn lại.
Hai người này đều không phải thứ tốt lành gì, lần này tốt nhất có thể để cho bọn họ chó cắn chó.
Tu hành đến nay, Ôn Tri Hành đã sớm không còn là lô đỉnh sợ hãi rụt rè lúc trước.
Từ không hề tu vi đến hiện tại Quan Tưởng Cảnh, một thân thực lực đã sớm có biến hóa