- A! Đừng! Ngươi đừng tới đây! A!
Phát ra tiếng gào thét chính là Tiểu Lục Tử, trong thanh âm run rẩy tràn ngập vẻ sợ hãi vô tận.
- Không.. Được..
Theo một tiếng "răng rắc", tiếng kêu thảm thiết kia đồng thời im bặt.
Tất cả chuyện này phát sinh đột ngột, chờ mọi người kịp phản ứng, đã không còn kịp.
- Yêu ma!
Người của Chính Dương tông đều chấn động.
Bọn họ tới huyện Ngũ Phong là vì giải quyết yêu ma tàn sát bừa bãi ở đây, trùng hợp như vậy liền gặp sao?
- Yêu ma.. Tiểu Lục Tử, Tiểu Lục Tử!
Chưởng quỹ kia nghe được hai chữ yêu ma, sắc mặt trắng bệch, toàn thân run lên lại bị dọa đến trực tiếp tê liệt ngã xuống đất.
Sự đáng sợ của yêu ma đã ăn sâu vào lòng người.
- Nhanh, cứu người!
Liễu Thanh Đại phục hồi tinh thần lại, dẫn đầu quát lên, một cây trâm kiếm màu bạc hóa thành ngọn núi cao ba thước rơi vào lòng bàn tay.
- Đừng xúc động.
Bỗng dưng, tay nàng bị người ta kéo lại.
- Hả?
Liễu Thanh Đại quay đầu, giữ chặt mình chính là Ôn Tri Hành.
- Ngươi..
Đang muốn mở miệng, đã thấy Bạch Lộ Thu vẻ mặt ngưng trọng đứng tại chỗ.
Không có ý muốn động thủ.
Vừa rồi đoàn người bọn họ vào nhà, cư nhiên cũng không cảm nhận được khí tức yêu ma kia.
Nói cách khác yêu ma nơi đây cũng không đơn giản.
Hoặc là cực kỳ am hiểu che dấu khí tức, hoặc là tu vi cao thâm.
Nếu là thật gặp phải yêu ma, dựa theo tình huống vừa rồi, Tiểu Lục Tử trong miệng chưởng quầy kia hẳn phải chết không thể nghi ngờ, hết thuốc chữa.
Tùy tiện đi lên, cũng không lý trí.
Quan trọng nhất là,
Theo tin tức lúc trước nói, yêu ma này am hiểu nhất chính là tốc độ, tùy tiện động thủ như vậy, sẽ chỉ khiến nó kinh hãi chạy đi.
Bùm!
Quả nhiên, trong phòng khách trên lầu truyền đến một tiếng vang.
Cửa phòng ầm ầm nổ tung.
Một bóng người bị ném mạnh ra, trực tiếp hướng lầu một.
Mọi người theo bản năng lui về phía sau, chỉ nghe thấy một tiếng rầm.
Lập tức, thân thể Tiểu Lục Tử kia nặng nề ngã xuống đất.
Chỉ thấy tứ chi của gã vặn vẹo, khóe miệng dính máu tươi, khí tức hoàn toàn biến mất.
Trên cổ có một lỗ hổng rất lớn, đó là dấu vết bị người ta cắn đứt.
Giờ phút này vẫn có máu tươi chậm rãi chảy xuôi.
Sắc mặt mọi người đều trầm xuống, hai tay siết chặt.
Quả nhiên bị hại.
Mặc dù đã sớm nghĩ tới điểm này, nhưng giờ phút này nhìn thấy, nội tâm vẫn có chút không dễ chịu.
Đương nhiên đám người Hoa Hữu Dung là giả bộ, bọn họ không phải ma đạo thì cũng là ma tộc, làm sao để ý đến tính mạng của một phàm nhân.
Chết cũng là chết.
Bọn họ hại người chỉ nhiều không ít.
- Tiểu Lục Tử!
Chưởng quầy thấy thế, nhất thời hai mắt mở to, giãy dụa bò về phía Tiểu Lục Tử.
Bộ dáng khóe mắt muốn nứt ra, tựa như có tình cảm sâu đậm vô cùng với Tiểu Lục Tử.
Cùng lúc đó, lầu hai lại truyền đến tiếng cửa sổ vỡ, ngay sau đó là tiếng xé gió vang lên.
- Không tốt, yêu ma kia muốn chạy trốn!
Mọi người nhất thời phản ứng lại.
Thi thể Tiểu Lục Tử này chỉ là yêu ma dùng để dương đông kích tây.
- Ta đuổi theo, các ngươi cứ ở đây đừng nhúc nhích.
Bạch Lộ Thu hít sâu một hơi, kịp phản ứng.
Chỉ thấy mũi chân của nàng nhẹ điểm mặt đất, thân hình nhảy vào trong phòng khách, chợt hướng ngoài phòng nhanh chóng đuổi theo.
- Là ta kinh động đến yêu ma này sao?
Liễu Thanh Đại nắm trường kiếm trong lòng bàn tay mình, sắc mặt hơi trắng bệch.
Nàng hiểu được sự bồng bột của mình.
Nếu không phải vừa rồi nàng muốn ra tay, hẳn là cũng sẽ không quấy nhiễu đầu yêu ma này.
Nói như vậy, bọn họ có lẽ có thể thành thế vây quét, diệt trừ.
Cùng những người khác so sánh, nàng lịch lãm quá ít, quá mức thiếu kinh nghiệm.
Nhưng mà đúng lúc này, Hoa Hữu Dung ánh mắt đảo qua trên người tứ ma tướng, mở miệng nói:
- Thực lực yêu ma này sợ là không tầm thường, chúng ta cũng đi!
Chợt, cũng không đợi người phản ứng, Hoa Hữu Dung thân ảnh như Bạch Lộ Thu, nhanh chóng nhảy tới lầu hai, hướng ra phía ngoài đuổi theo.
- Vâng!
Tứ đại ma tướng rõ ràng đã sớm chuẩn bị tốt, thân hình đồng dạng lóe lên xuất hiện ở bên ngoài khách sạn.
Trong nháy mắt, đội ngũ chín người chỉ còn lại Ôn Tri Hành, Liễu Thanh Đại và Trương Thiên Thành.
- Các ngươi..
Liễu Thanh Đại sửng sốt.
Chuyện gì đang xảy ra.
Không phải đã nói rồi, trước tiên ở chỗ này chờ đợi sao?
Vì sao lại tùy tiện hành động như vậy?
Ôn Tri Hành nheo mắt lại.
Xem ra Hoa Hữu Dung muốn mượn cơ hội này đưa tứ đại ma tướng về Vạn Diệu cung rồi quay lại.
Lấy tu vi của nàng, ở nơi này qua lại một chuyến cũng không cần tốn quá nhiều thời gian.
Cho dù là muộn một chút, cũng có thể dùng cớ gặp phải yêu ma qua loa tắc trách.
Chỉ có Trương Thiên Thành tựu giống như một cây đầu gỗ bình thường, không nói lời nào, không làm việc, yên lặng lẫn lộn.
Không có mệnh lệnh của Mục Vân Thanh, hắn chỉ cần chèo nước là được.
- Oa, Tiểu Lục Tử của ta a.
Đúng lúc này, tiếng kêu r3n đau đớn của chưởng quỹ truyền đến.
Thanh âm kia, tê tâm liệt phế, làm cho người ta nghe quả thực muốn rơi lệ.
- Chưởng quỹ, ngươi không sao chứ.
Liễu Thanh Đại đem ánh mắt chuyển hướng hai người, chỉ thấy chưởng quầy quỳ xuống đất, ôm người vào trong ngực.
Trong lòng nàng có chút tự trách.
Nếu là bọn họ có thể sớm một chút tới nơi này, có lẽ có thể cứu được tiểu lục tử này.
Chưởng quỹ kia tựa như không nghe được thanh âm của Liễu Thanh Đại, chỉ là mộc mộc ôm thi thể Tiểu Lục Tử, lâm vào trong bi thống cực lớn.
Ôn Tri Hành ở một bên cũng theo tiếng nhìn lại.
Như bản năng, trong đôi mắt của hắn, ánh sáng màu vàng chợt lóe lên.
Có Tiên Linh Nhãn về sau, dù là không có mở ra, hai mắt của hắn cũng trở nên so với thường nhân muốn nhạy cảm hơn rất nhiều.
Nhưng mà, chỉ một cái nhìn này.
Đồng tử của hắn phóng to!
- Không đúng, Tiểu Lục Tử này.. Không chết..
Ánh mắt của hắn cùng người bình thường bất đồng, hắn có thể cảm nhận được tất cả biểu hiện giả dối.
Hắn cảm nhận được một cỗ sinh mệnh lực chảy xuôi trong cơ thể Tiểu Lục Tử.
- Tiên linh nhãn! Mở!
Ôn Tri Hành trong lòng căng thẳng, âm thầm mở Tiên Linh Nhãn, hoa văn màu vàng phụ trợ trên hốc mắt hắn.
Trong nháy mắt, thân ảnh Tiểu Lục Tử và chưởng quầy kia chiếu vào trong hốc mắt của hắn.
- Đây là..
Cảnh tượng trong mắt nhất thời làm cho trong lòng hắn hoảng hốt.
Tệ thật!
- Chưởng quỹ, nén bi thương.
Liễu Thanh Đại đúng là tâm tư thiện lương, đứng bên cạnh Ôn Tri Hành trấn an một tiếng.
Dù nàng có tâm cũng không tới quá gần.
- Lui!
Ôn Tri Hành đột nhiên hét lớn một tiếng.
Nhưng mà không còn kịp rồi.
Tiểu Lục Tử kia đột nhiên mở hai mắt, thân hình nhanh như tia chớp, trong miệng nhe răng cười một phát chộp về phía hai người.
- Ngươi đi đi!
Liễu Thanh Đại kịp phản ứng, theo bản năng chắn trước mặt Ôn Tri Hành.
Xoẹt!
Năm cái lợi trảo gắt gao chế trụ cổ họng Liễu Thanh Đại!
Móng vuốt sắc bén đâm vào máu thịt, rất nhiều máu tươi chảy xuôi ra ngoài!
* * *
Mà lúc này Bạch Lộ Thu đang thi triển bí pháp tiếp tục truy tìm tung tích yêu ma kia.
Bình thường, nàng không nên đi một mình.
Tu vi của nàng cao nhất, theo lý nên lưu lại, bảo vệ sư đệ sư muội.
Đó cũng là nghĩa vụ của nàng.
Nhưng cơ hội bắt lấy yêu ma tốt như vậy, nàng tự nhiên không muốn buông tha.
Huống chi, nhiều người như vậy cùng một chỗ, cho dù là gặp phải yêu ma, cũng sẽ không có chuyện gì.
Rèn luyện lịch lãm, vốn là phải gánh một ít mạo hiểm.
Cái gọi là yêu ma, chính là tinh quái nắm giữ phương pháp tu hành, biết thi triển thuật pháp.
Yêu ma có thể là yêu tộc, cũng có thể là chủng tộc khác, chỉ cần giết hại nhân loại, lấy nhân loại làm thức ăn, đều có thể gọi chung là yêu ma.
Mà yêu ma Bạch Lộ Thu đuổi theo cũng không biết là do vật gì tu luyện mà thành, tốc độ quả thật cực nhanh như trong tình báo.
Nhưng không nhanh như trong tưởng tượng.
Nàng sở dĩ không đuổi kịp, chủ yếu là bởi vì nyêu ma này sẽ hư không biến mất.
Loại thủ đoạn này làm cho Bạch Lộ Thu cũng có chút nhíu mày, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tu vi yêu ma này cũng không cao thâm.
Chỉ cần nghĩ biện pháp vây khốn, liền có thể diệt sát.
Ngay tại vừa rồi, nàng đã tập trung khí tức yêu ma kia, chỉ cần khí tức này không ngừng, nàng liền có thể liên tục truy tung.
Nhưng mà, giờ phút này mưa to liên miên.
Khí tức yêu ma vốn đã khóa chặt kia bắt đầu trở nên như có như không.
Rất nhanh, nàng cảm nhận được khí tức yêu ma dừng lại ở nơi nào đó không hề nhúc nhích.
Bạch Lộ Thu tâm động, thi triển bí thuật, đem khí tức của mình hoàn toàn biến mất, thân hình lặng lẽ tới gần.
Nhưng mà, xuất hiện trước mắt nàng, chỉ là một góc váy bị tùy ý bỏ lại.
Nàng đã bị lừa!
- Đáng chết!
Bạch Lộ Thu dừng bước, sắc mặt trở nên khó coi.
Cơ hội tốt như vậy, mình lại mất dấu.
Ngay sau đó, sắc mặt nàng lại biến đổi.
Chỉ thấy bốn phía chợt sáng lên một đạo ánh sáng chói mắt.
Bốn phía Bạch Lộ Thu không ngờ đã sớm bày ra một trận kỳ.
Ong!
Đột nhiên, trận pháp khởi động, từng đạo cột sáng đột nhiên xuất hiện.
Đem nơi này hóa thành một cái lồ ng giam.
Bạch Lộ Thu trực tiếp bị vây ở trong đó, yêu khí bàng bạc xâm nhập toàn thân của nàng, làm cho toàn thân nàng xụi lơ không thể nhúc nhích.
- Hì hì, không ngờ câu được một