Sư tôn cho mời! …Ôn Tri Hành sửng sốt.
Hắn ngược lại không nghĩ tới Phượng Nhược Ly lại muốn tìm mình.
Hắn hiện tại thế nhưng là "Dầu cạn đèn tắt", còn đang khôi phục nguyên khí, hẳn là không đến mức lại đối với hắn có ý nghĩ mới đúng.
- Đi thôi.
Ninh San mở miệng, giọng điệu cũng không hùng hổ dọa người như trước.
Nói xong liền đi về phía trước.
- Vâng.
Ôn Tri Hành vội cất bước đuổi theo.
Chỉ bất quá diễn kịch làm trọn bộ, mới vừa đi hai bước, hắn đã bắt đầu hơi thở hổn hển.
Ninh San thấy vậy bước chân dừng lại, chợt xoay người đi tới bên cạnh Ôn Tri Hành.
- Ninh sư tỷ! …Ôn Tri Hành đang muốn giải thích, Ninh San lại chủ động nâng cánh tay hắn lên.
Bàn tay ngọc mềm mại chạm vào cánh tay, một cỗ cảm giác khác thường truyền khắp toàn thân hắn.
- Ninh sư tỷ, ta tự mình có thể! …Ôn Tri Hành sửng sốt, vội vàng cự tuyệt.
Bây giờ hắn đối với người Vạn Diệu Cung có cảnh giác cực lớn, căn bản cũng không muốn cùng Ninh San gần như vậy.
Huống chi, sự ác độc của Ninh San hắn đã tận mắt chứng kiến.
- Ngươi thật sự có thể sao?Ninh San lạnh lùng mở miệng.
Ôn Tri Hành nhất thời không biết mở miệng như thế nào.
Hắn thật sự có thể, chỉ là đang làm bộ như không thể.
[Ánh mắt nàng nhìn ngươi xem như thân thiện, chuyến này hẳn không phải chuyện xấu.
]Thân thiện?Ôn Tri Hành thật sự có chút kinh ngạc.
Ninh San thấy mình lại thân thiện.
Vạn Diệu Cung cư nhiên còn có người đối với mình thân thiện?Thật đúng là kỳ quái.
Đã như thế, Ôn Tri Hành cũng không cự tuyệt nữa, tùy ý Ninh San đỡ.
Hai người cùng cất bước rời khỏi mật thất.
Ánh mặt trời nhu hòa chiếu rọi, Ôn Tri Hành lại cảm giác có chút chói mắt.
Bất quá, không khí vừa vặn.
Hắn hơi nheo mắt, hít sâu vài hơi không khí trong lành.
Ninh San nghiêng mắt nhìn Ôn Tri Hành, dừng bước, không hề thúc giục.
- Sư tỷ, xin lỗi, đợi lâu.
Một lát sau, Ôn Tri Hành áy náy nói.
Ninh San không nói gì, chỉ đỡ Ôn Tri Hành tiếp tục đi về phía trước.
……[Phát hiện Mảnh Vỡ Tạo Hóa, phải chăng tiêu hao một tháng tuổi thọ thu thập ngẫu nhiên.
]- Thu.
Dọc theo đường đi, Ôn Tri Hành cũng không nhàn rỗi, thừa dịp rảnh rỗi bắt đầu thu thập Mảnh Vỡ Tạo Hóa.
[Mảnh Vỡ Tạo Hóa màu lam+1.
][Mảnh Vỡ Tạo Hóa màu lam trước mắt: 1/3.
]——- Di? Lại là Mảnh Vỡ Tạo Hóa màu lam.
Ôn Tri Hành có chút kinh hỉ.
Hắn giống như là lần đầu tiên thu thập được mảnh vỡ tạo hóa màu lam.
[ Phát hiện Mảnh Vỡ Tạo Hóa, phải chăng tiêu hao hai tháng tuổi thọ thu thập ngẫu nhiên.
]Hơi kinh ngạc một hồi, Ôn Tri Hành lại thu lấy mảnh vỡ.
[Mảnh Vỡ Tạo Hóa màu trắng+1.
][Mảnh Vỡ Tạo Hóa màu trắng trước mắt: 1/2.
]Liên tiếp hai lần, đều không có rút được Mảnh Vỡ Tạo Hóa màu xám, ngược lại làm cho Ôn Tri Hành có chút không quen.
Vận may của mình bắt đầu thay đổi sao?- Vận khí không tệ.
Ôn Tri Hành cảm thấy mỹ mãn.
[ Phát hiện Mảnh Vỡ Tạo Hóa, phải chăng tiêu hao ba tháng tuổi thọ thu thập ngẫu nhiên.
]- Còn có thể thu?Lần này Ôn Tri Hành thật sự có chút giật mình.
Hắn lại có thể rút ra Mảnh Vỡ Tạo Hóa lần thứ ba.
Chẳng lẽ là bởi vì thọ nguyên của ta đột phá trăm năm.
Ôn Tri Hành suy nghĩ một chút, suy đoán nguyên nhân.
- Thọ nguyên của mình càng nhiều, mỗi ngày có thể rút ra Mảnh Vỡ Tạo Hóa số lần lại càng nhiều.
Nhưng mà một ngày ba lần, mỗi lần phải tiêu hao thọ nguyên nửa năm, cho dù là thọ nguyên trăm năm cũng không chịu nổi.
Ánh mắt Ôn Tri Hành chớp động.
Vốn tưởng rằng thọ nguyên của hắn đủ tiêu hao.
Như thế xem ra vẫn phải thăng cấp 【 Thái Cực dưỡng sinh công 】Hiện tại hiệu quả quá kém.
Căn bản không theo kịp tiêu hao của hắn.
Ôn Tri Hành cũng không do dự nữa, tiếp tục tiêu hao tuổi thọ thu lấy.
Có trả giá mới có hồi báo.
[Mảnh Vỡ Tạo Hóa màu xám+1.
]【 Mảnh Vỡ Tạo Hóa màu xám (1/1) đã tập hợp đủ, không cần hợp thành, có thể thu được tạo hóa sau:】[Một: đạt được 1 Điểm Tạo Hóa.
]【 Hai: Đạt được tạo hóa thuộc về Ninh San 】——[ Điểm Tạo Hóa +1.
]Ôn Tri Hành cũng không do dự, trực tiếp lựa chọn một Điểm Tạo Hóa.
Bản thân hắn còn có 9 Điểm Tạo Hóa, cộng thêm điểm ấy vừa vặn 10 điểm.
- Vừa đủ thăng cấp [Thái Cực dưỡng sinh công.
]Bất quá Ôn Tri Hành cũng không thăng cấp ngay tại chỗ, chờ một chút, cũng không vội.
……Trong lúc bất tri bất giác, hai người liền đến bên cạnh đỉnh núi Ngô Đồng Phong.
Bên vách núi, có cây cao rễ rộng.
Tre xanh vờn quanh, quái thạch lởm chởm, đình đài tiểu trúc tinh xảo ẩn ở trong đó.
Ở dưới mây mù lượn lờ, tựa như tiên cảnh nhân gian.
Ôn Tri Hành ngẩng đầu nhìn thoáng qua, một thân ảnh quen thuộc đang tĩnh tọa trong đó.
Sợi