- Ôn sư đệ......!Ôn sư đệ...…Một thanh âm vô cùng quen thuộc từ ngoài phòng truyền đến.Chính là Trương Thiên Thành đã nhiều ngày không gặp.- Là......!Trương Thiên Thành...…Ôn Tri Hành nghe vậy, trực tiếp đi ra ngoài.Trong lòng hắn âm thầm kỳ lạ.Không phải kỳ lạ Trương Thiên Thành tới tìm mình, mà là Trương Thiên Thành sớm nên tới tìm mình mới đúng.- Trương sư......!huynh......!Hả?Ôn Tri Hành cười ra cửa, sau đó liền nhìn thấy một tên đầu heo cả người đầy vết thương, mặt mũi bị người đánh không còn gì thay đổi?- Sư huynh, người là ai vậy?Ôn Tri Hành thật sự không nhận ra người trước mắt là Trương Thiên Thành.Trương Thiên Thành rất gầy, không sưng như vậy.- Ôn...!sư đệ, là ta, nghe nói ngươi bị thương, ta đến xem ngươi...!bị thương...!thương thế thế nào, nhưng...!có chỗ nào khó chịu không?Trương Thiên Thành miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nhưng đau đến nhe răng trợn mắt.Ôn Tri Hành: "...…”Chuyện kia......!hình như vẫn là ngươi bị thương tương đối nặng.Hắn đều bị Trương Thiên Thành làm cho có chút không rõ ràng.- Đa tạ Trương sư huynh quan tâm, cơ bản không ngại.Ôn Tri Hành ngẩn người, lại ân cần nói: "Bất quá, sư huynh, ngược lại......!huynh......!không sao chứ?”- Hây, ta......!Có thể có chuyện gì.Trương Thiên Thành quật cường lắc đầu, sau đó lại nói: "Ôn......!sư đệ, đỡ ta một tay.”- A......!A a.Ôn Tri Hành kịp phản ứng, vội vàng tiến lên, nâng tay trái Trương Thiên Thành dậy.- Tê......!Đau...…Trương Thiên Thành nhất thời hít sâu một hơi.- Sư đệ......!Đau đau, phải......!Tay phải, đỡ tay phải a!A......!A a.Ôn Tri Hành vội buông tay, lại di chuyển thân hình, nâng tay phải Trương Thiên Thành lên.- Trương sư huynh, thật sự không sao chứ?- Không… có...!chuyện!Trương Thiên Thành cắn răng.- Được rồi.Ôn Tri Hành vui vẻ.Còn rất cứng đầu.Trải qua một chút lăn qua lăn lại, Trương Thiên Thành được Ôn Tri Hành dìu vào trong phòng.- Sư huynh, đã xảy ra chuyện gì?Sau khi Trương Thiên Thành ngồi xuống, Ôn Tri Hành lại mở miệng hỏi.Chỉ có điều lần này, vẻ mặt của hắn nghiêm túc hơn rất nhiều.- Ay!......Trương Thiên Thành cũng thở dài một tiếng, vẻ mặt chua xót.- Ôn sư đệ, ta cũng không giấu ngươi, mấy ngày nay, cuộc sống của sư huynh cũng không dễ chịu.- Sư huynh, rốt cuộc là ai ra tay với huynh?Ôn Tri Hành nhíu mày hỏi lại.Bình thường mà nói, trong Vạn Diệu cung, Trương Thiên Thành cũng coi như lăn lộn phong sinh thủy khởi, có Đông Phương Thế Cầm làm chỗ dựa.Người bình thường sẽ không ra tay với hắn như vậy.- Nói ra thì dài dòng, lần này sư huynh đắc tội với người khác, tới chỗ ngươi trốn.Đắc tội với người khác?Ôn Tri Hành kinh ngạc: "Ai?”- Là người của Ngô Đồng Phong.Trương Thiên Thành cũng không giấu diếm nữa.- Ngô Đồng Phong! Là Ninh San?Ôn Tri Hành nhíu mày, hỏi:- Sư huynh, ngươi trêu chọc nàng làm gì?- Ta không biết có phải là nàng ta hay không.Trương Thiên Thành nhất thời cười khổ.Người đánh thật không phải Ninh San, mà là mấy đệ tử Ngô Đồng Phong.Nguyên nhân không cần nhiều lời, chính là bởi vì Trương Thiên Thành mật báo cho Khâu Oanh Nhi, nói Ôn Tri Hành bị Ninh San bắt đi.Là ai bày mưu đặt kế thì không biết.- Sư huynh, ngươi nhìn ta làm gì?Ôn Tri Hành khó hiểu.Đừng chỉ nhìn, ngươi ngược lại nói ngươi vì sao bị đánh a.- Ta...…Trương Thiên Thành nghẹn lời.Đột nhiên cảm giác mấy trận đánh này, bị đánh có chút không đáng giá.- Quên đi, sư đệ, để sư huynh trốn ở chỗ này sẽ không sao.Trương Thiên Thành cũng không muốn nói tỉ mỉ.Nói xong, liền cảm giác mình đang tranh công.Thấy Trương Thiên Thành không muốn nói, Ôn Tri Hành cũng không tiện nói gì nữa.Bất quá thấy thương thế của hắn, đại bộ phận đều là ngoại thương.Chứng tỏ Ninh San vẫn có chừng mực, không phải thật sự muốn giết Trương Thiên Thành.- Sư huynh, ta có thuốc, đối với thương thế của ngươi có lợi.Nói xong, Ôn Tri Hành lấy trong lòng mình ra một bình ngọc.Bên trong chính là Địa Nguyên Đan Phượng Nhược Ly đưa cho.Đây coi như là thuốc trị thương không tồi.Trị liệu loại vết thương ngoài da này của Trương Thiên Thành, tự nhiên dễ dàng.- Đây là...…Trương Thiên Thành theo bản năng cho rằng là Vạn Diệu Tiêu Hồn Đan, nhưng nhìn bộ dáng bình ngọc hình như có chút không giống.- Địa Nguyên Đan, dùng để chữa thương.Ôn Tri Hành đưa một lọ đan dược cho Trương Thiên Thành, cười nói:- Ta không dùng được bao nhiêu, cái này vừa vặn cho sư huynh dùng.- Cái này......!Địa Nguyên Đan...…Tay