Oanh!
Nương theo một tiếng trầm đục.
Chiếc ghế đá đè trên mặt đất lại bị đẩy bay ra.
Một tấm truyền tấn phù lục từ dưới đất chui lên, đang bị hỏa diễm bao phủ.
Kim sắc quang mang bắt đầu nở rộ.
- Xem ra phải đem phù lục này giấu vào trong đai lưng trữ vật rồi.
Ôn Tri Hành thầm nghĩ trong lòng.
Thắt lưng trữ vật, hắn vẫn không sử dụng.
Dù sao hắn cũng không có thứ gì muốn bỏ vào.
Hơn nữa dù đai lưng trữ vật có công năng ngụy trang, hắn cũng sợ hãi có thời điểm sẽ bại lộ, liền không có đem hai trương phù lục để vào trong đó.
Hiện tại xem ra là không bỏ vào là không được.
Nếu Mục Vân Thanh bằng vào thứ này chủ động liên lạc với mình, vậy đặt ở trong phòng này quá nguy hiểm.
Rất nhanh, hỏa diễm thiêu đốt hầu như không còn, hóa thành một màn sáng màu vàng nhạt.
Trên màn sáng, một đạo thân ảnh hiện ra.
Đúng là Mục Vân Thanh mặc áo trắng, tóc dài tùy ý xõa tung.
- Ôn sư đệ, như thế nào, lâu như vậy cũng không liên lạc sư huynh, có phải gặp chuyện gì khó khăn?
Mục Vân Thanh cười nói.
Thanh âm vẫn ấm áp như trước, như gió xuân phất vào mặt.
- Bái kiến Mục sư huynh!
Ôn Tri Hành hơi chắp tay hành lễ, trên mặt lộ ra vẻ chua xót, nói:
- Mục sư huynh, sư đệ mấy ngày nay luôn bị yêu nữ tra tấn, những ngày này quả thật khổ không thể tả. Sư huynh khi nào có thể cứu chúng ta ra ngoài?
Nói xong, hắn còn xoa xoa thắt lưng cũ của mình.
Một bộ dáng sắp chống đỡ không nổi.
- Ôn sư đệ, ngươi chịu khổ rồi.
Mục Vân Thanh cảm động nói:
- Thật ra lần này sư huynh muốn nói chuyện này với ngươi.
- Thật sao?
Trên mặt Ôn Tri Hành lộ ra một tia kinh hỉ.
- Sư huynh sao có thể lừa ngươi, chẳng qua sư huynh có một nhiệm vụ phải giao cho ngươi.
Nhiệm vụ?
Ôn Tri Hành sửng sốt.
- Ôn sư đệ, ngươi có điều không biết, theo ta được biết, Vạn Diệu cung cung chủ Tư Nam Yên đang bế quan, ý đồ phá vỡ gông cùm xiềng xích, bước vào cảnh giới hoàn toàn mới.
Thần sắc Mục Vân Thanh dần ngưng trọng.
Nếu Tư Nam Yên đột phá Thần Thông Cảnh, vậy thì có chút phiền toái.
- Chuyện này..
Ôn Tri Hành nghe vậy, ánh mắt chớp động.
Tư Nam Yên nếu là đột phá cảnh giới hiện tại, vậy đối với hắn mà nói thật đúng là không phải một cái tin tức tốt.
Chẳng qua, một Thuế Phàm Cảnh nho nhỏ như hắn có thể làm được cái gì?
- Mục sư huynh, có phương pháp ứng đối không?
Ôn Tri Hành nhíu mày.
Nội tâm của hắn hiện lên một tia không ổn.
Mục Vân Thanh này sẽ không phải là muốn cho mình đi ngăn cản Tư Nam Yên đột phá chứ.
- Sư đệ yên tâm, yêu nữ này muốn đột phá, cũng không đơn giản như vậy, trong tông môn đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, sẽ không để yêu nữ này dễ dàng đột phá, đến lúc đó, sẽ có người ra tay, chẳng qua còn có chút trở ngại.
Mục Vân Thanh nhìn thấu sầu lo của Ôn Tri Hành, giải thích.
- Trở ngại?
- Sư đệ có điều không biết, Vạn Diệu Cung này có một hộ tông đại trận, tên là Lục Mang Tinh Đấu, trận này có thể công có thể thủ, là đại năng bố trí, chính là bởi vì có trận này, Chính Dương Tông ta mới không thể làm gì Vạn Diệu Cung.
Mục Vân Thanh thở dài một tiếng, trong giọng nói có chút bất đắc dĩ.
Ôn Tri Hành vừa nghe đến trận pháp này.
Nhất thời có chút hiểu được.
- Mục sư huynh, vậy không biết là nhiệm vụ gì giao cho ta?
Thấy Mục Vân Thanh còn đang vòng vo, Ôn Tri Hành chỉ có thể chủ động mở miệng hỏi.
- Sư đệ, ngươi hãy nghe ta nói hết, Lục Mang Tinh Đấu Trận này ngoại trừ dựa vào pháp quyết đặc biệt mở ra, còn có thể do một khối lệnh bài điều khiển, chính là lệnh bài cung chủ của Tư Nam Yên.
- Lệnh bài cung chủ.. Sư huynh, ý của huynh không phải là gọi ta..
Ôn Tri Hành thần sắc bối rối, nhưng trong lòng lại cười lạnh.
Mục Vân Thanh này quả nhiên là muốn bảo mình trộm lệnh bài.
Cái này muốn để cho mình đi tìm chết có cái gì khác nhau?
- Đúng vậy!
- Ôn sư đệ! Giờ phút này, Tư Nam Yên bế quan, theo tin tức đáng tin cậy, lệnh bài cung chủ kia đang ở trên người Khâu Oanh Nhi, mà ngươi, chính là người duy nhất có cơ hội tiếp cận nàng!
Mục Vân Thanh vẻ mặt trịnh trọng gật đầu.
"..."
Ôn Tri Hành sững sờ tại chỗ.
Một bộ dáng không biết làm sao.
- Sư đệ, ngươi yên tâm, ngươi hiện tại chỉ cần lấy lòng nàng, tạm thời không cần động thủ, ngươi còn có những trợ thủ khác..
Mục Vân Thanh tiếp tục hướng dẫn từng bước.
Ôn Tri Hành cũng giả bộ rối rắm.
Ôn Tri Hành còn đang do dự, Mục Vân Thanh lại trịnh trọng mở miệng:
- Ôn sư đệ, ngươi thiên phú dị bẩm, chờ ngươi chính thức gia nhập Chính