Ngày hôm sau.
Sáng sớm.
Sắc trời ấm lại, gió nhẹ thổi lên sóng gợn, mang theo ánh bình minh đầy trời.
Dưới ánh mặt trời chiếu rọi,
Toàn bộ Vạn Diệu Cung đều được mạ một tầng sa mỏng màu vàng, xa hoa lộng lẫy.
Trong vòm trời.
Từng đạo bóng hình xinh đẹp như kinh hồng xẹt qua, nhẹ nhàng rơi vào trên đỉnh núi.
Ôn Tri Hành đi ra khỏi cửa phòng, hắn ngẩng đầu nhìn lên.
Những bóng người này đều giống như hắn, sáng sớm đã ra ngoài tu hành.
Không thể không nói, đệ tử Vạn Diệu Cung ở phương diện tu hành vẫn tương đối chăm chỉ.
Không chỉ có buổi tối khổ tu, sáng sớm hôm nay cũng không nhàn rỗi.
- Chờ ta bước vào Khí Động Cảnh, ta cũng có thể tu hành phương pháp phi thiên bậc này.
Trong ánh mắt Ôn Tri Hành hiện lên một tia cực kỳ hâm mộ.
Phi Thiên, cho tới nay coi như là một giấc mộng của đại bộ phận phàm nhân.
Chỉ cần có thể bay, ở trong mắt phàm nhân cơ hồ liền cùng tiên nhân không khác biệt.
Đại bộ phận tu sĩ muốn bước vào Huyền Diệu cảnh, tu hành linh đài thông minh, mới có thể như ý thi triển thuật pháp.
Nhưng Ôn Tri Hành không giống như vậy, dưới sự gia trì của đông đảo thiên phú, thần hồn của hắn so với thần hồn của tu sĩ bình thường cường đại hơn nhiều, cũng thanh minh hơn nhiều.
Cho dù chưa bước vào Huyền Diệu Cảnh, hắn cũng có thể thi triển thuật pháp.
* * *
Để tránh bị người ta bắt đi như lần trước, bên hông Ôn Tri Hành trực tiếp treo lệnh bài đại biểu cho Tư Nam Yên.
Trên đường đi,
Đệ tử Vạn Diệu Cung sau khi nhìn thấy lệnh bài này đều kinh ngạc vô cùng.
Một lô đỉnh nho nhỏ lại có lệnh bài cung chủ đại nhân ban thưởng.
Còn có người thậm chí lấy ra ngọc phù truyền tấn bắt đầu báo cáo.
Vạn Diệu Cung mặc dù không có quy định rõ ràng bậc này, nhưng ngày thường cũng không thể có lô đỉnh tới nơi đây học tập trận pháp.
Bọn họ còn sống cũng đã cực kỳ không dễ dàng, làm sao có tinh lực đến tu hành trận pháp.
Dù là học được mấy môn trận pháp, đối với bọn họ cũng không có tác dụng gì.
Hoàn toàn không có đất thi triển.
Đối với tất cả những chuyện này, Ôn Tri Hành cũng không thèm để ý.
Hiện tại Tư Nam Yên bế quan, Vân Tâm Nguyệt bế quan, Ninh San cũng bắt đầu bế quan, có thể quản mình ngược lại càng ngày càng ít.
Cũng chỉ có Phượng Nhược Ly và Khâu Oanh Nhi.
Hắn nếu dám dùng, sẽ không sợ hai người này biết.
* * *
Ôn Tri Hành cất bước đi về phía trước trong rất nhiều ánh mắt quan sát.
Phía trước, trên ngọn núi đại điện cắm một lá cờ thật lớn.
Trên đó viết một chữ "Trận" cực lớn.
Dưới ánh mặt trời chiếu xuống, cờ xí theo gió mà lay động, tản ra quang mang màu vàng chói mắt.
Đó là một lá cờ thật sự.
Cũng là vị trí mắt trận của một trận pháp.
- Trận Điện..
Ôn Tri Hành híp mắt nhìn lại, miệng lẩm bẩm.
Nơi đây, chính là chi đại Vạn Diệu Cung tu hành trận pháp.
Bên trong bày biện các loại trận pháp.
Ôn Tri Hành hiện tại chính là 【 trận pháp kỳ tài 】, nhìn đến trước mắt đại điện, lại tự nhiên hiện lên một cỗ cảm giác thân thiết.
Mà lúc này, Phượng Nhược Ly và Khâu Oanh Nhi cũng nhận được tin Ôn Tri Hành đi tới Trận Điện.
- Không cần ngăn cản.
Phượng Nhược Ly đứng trên vách đá, nghe được tin tức này chỉ phất tay, đối với chuyện này không thèm để ý chút nào.
Gió nhẹ thổi qua mái tóc đen của nàng, dưới ánh mặt trời nổi lên màu sắc nhu hòa, trên mặt lộ ra nụ cười:
- Cho hắn vào, không cần để ý.
Một ít trận pháp mà thôi, học cũng liền học.
Phượng Nhược Ly chậm rãi cất bước, từng đóa Thanh Liên hiện lên dưới chân nàng, nâng nàng từng bước hướng lên.
Nàng đứng trên hư không, nhìn về phía phương hướng Trận Điện, khóe môi nhếch lên, ý vị thâm trường nói:
- Còn rất nhàn hạ thoải mái.. Nhưng mà, một cái lô đỉnh cũng sẽ không đi tìm hiểu trận pháp a..
* * *
Về phần Khâu Oanh Nhi bên kia trầm ngâm một lát, nhưng cuối cùng cũng nói không cần ngăn cản.
Thích học, vậy thì để cho hắn học.
Nàng cũng không muốn để ý nhiều đến Ôn Tri Hành.
Trong khoảng thời gian này, Ôn Tri Hành vẫn chưa thi triển nguyền rủa lần nữa, nàng cũng đã dưỡng tốt thương thế, nhưng vẫn giống như chim sợ cành cong.
Sợ một ngày nào đó lời nguyền lại đến.
- Đáng chết! Lời nguyền này rốt cuộc còn tới hay không!
Khâu Oanh Nhi đè hai tay lên da đầu, gãi không ngừng, trong miệng phát ra tiếng gầm gừ phát điên.
Lời nguyền rõ ràng không tới, nhưng nàng vẫn hoảng sợ không chịu nổi một ngày.
- Chờ một chút! Tìm hiểu trận pháp! Ôn Tri Hành làm sao có thể tìm hiểu trận pháp?
Khâu Oanh Nhi đột nhiên phục hồi tinh thần, ánh mắt ngạc nhiên, giống như nghĩ tới điều gì đó.
Chợt sắc mặt trầm xuống, lần nữa hướng về nơi Tư Nam Yên bế quan đi