Khâu Oanh Nhi ngẩn ngơ tại chỗ.
Trong lòng nàng chỉ có một cảm giác.
Mình giống như một Muggle.
- Sư tôn.. Khó trách ngươi đối với những chuyện nội gián kia không để ý, ta còn tưởng rằng..
Khâu Oanh Nhi đỏ mặt, có chút xấu hổ.
Sư tôn không khỏi có chút quá đáng, lại ngay cả nàng cũng lừa gạt.
- Ngươi vì cái gì, cho rằng sư tôn lão hồ đồ, đúng không?
Tư Nam Yên liếc nhìn Khâu Oanh Nhi có vẻ tức giận bất bình, mỉm cười.
- Sư tôn, đệ tử.. Đệ tử không phải ý này..
Khâu Oanh Nhi vội xua tay, vội vàng phủ nhận.
- Được rồi, vi sư hiểu rõ trong lòng.
Thanh âm Tư Nam Yên chậm rãi nói:
- Lệnh bài cung chủ vi sư giao cho ngươi lúc trước vẫn còn?
- Ở đây, vẫn giữ tốt.
Khâu Oanh Nhi vội gật đầu, đưa tay móc vào ngực mình.
- Này?
Không.
Khâu Oanh Nhi nhất thời cả kinh.
Mất rồi?
Tư Nam Yên nhíu mày.
- Không có không có..
Sắc mặt Khâu Oanh Nhi trắng bệch, lại đào sâu vào, chợt vui vẻ nói:
- Tìm được rồi, tìm được rồi!
Một vệt tuyết trắng chợt lóe lên, lệnh bài cung chủ kia xuất hiện trong tay nàng.
Trên lệnh bài đang ẩn ẩn bốc lên nhiệt khí.
Khâu Oanh Nhi đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng nhẹ nhõm.
Đồ chơi bảo bối này cũng không dám ném a.
- Oanh Nhi, ngươi giấu thật sâu a..
Tư Nam Yên hai mắt thâm thúy, ý vị thâm trường.
- Sư tôn yên tâm, lệnh bài này con nhất định sẽ bảo quản tốt..
Khâu Oanh Nhi khẽ vuốt ngực mềm mại, cam đoan.
- Không, vi sư không phải ý này.
Tư Nam Yên lại lắc đầu, nói:
- Lệnh bài của ngươi giấu sâu như vậy, còn để cho những người khác làm sao trộm?
- Hả?
Khâu Oanh Nhi sửng sốt, chợt phản ứng lại, nói:
- Sư tôn.. Người là muốn dẫn người của Chính Dương Tông.. vào Vạn Diệu Cung?
Tư Nam Yên cười khẽ không nói.
- Sư tôn, vậy lệnh bài này, cũng là người cố ý cho ta?
Khâu Oanh Nhi cúi đầu, yếu ớt hỏi.
- Ừ.
Tư Nam Yên gật đầu, nói:
- Có đại trận hộ tông do sư tổ bố trí, người của Chính Dương Tông, chỉ cần vào trận, đó chính là có đi không có về.
Khâu Oanh Nhi khẽ nhếch miệng.
Lượng thông tin này quá lớn.
Nàng có chút không chấp nhận được.
Đột nhiên nàng dường như nhớ ra điều gì đó, nói:
- Sư tôn, lần đó.. Phượng Nhược Ly.. bị truy sát..
- Đương nhiên là chào hỏi, bằng không vi sư đã trọng thương, nàng còn có thể ra ngoài sao?
Tư Nam Yên nhướng mày, cười khẽ một tiếng.
- Nhưng mà nàng cũng không nghĩ tới Chính Dương Tông phái ra nhiều người đuổi giết nàng như vậy.
- Sư tôn, các ngươi.. Không phải không ưa lẫn nhau sao..
Khâu Oanh Nhi có chút bối rối.
- Sư thúc ngươi chỉ thích cướp đồ của ta thôi, Vạn Diệu Cung nói cho cùng vẫn là của chúng ta.
Tư Nam Yên lại cười cười.
- Ngày thường chúng ta tự nhiên sẽ tranh giành, nhưng chuyện này không ảnh hưởng đến căn cơ, đối ngoại chúng ta vẫn nhất trí.
- Nguyên.. Nguyên lai.. Như thế..
Sắc mặt Khâu Oanh Nhi có chút mất tự nhiên, cười cười.
Nàng vẫn hận Ngô Đồng Phong nhất mạch như vậy.
Không ngờ, các ngươi là đang chơi đùa gia đình đúng không?
Diễn cho mọi người xem.
- Oanh Nhi, vi sư cũng không phải cố ý gạt con.
Tư Nam Yên trong giọng nói mang theo vài phần cưng chiều, nói:
- Ngươi lịch duyệt còn ít, lúc này mới tạm thời không cho ngươi biết.
- Sư tôn, ta đều hiểu.
Khâu Oanh Nhi gật đầu.
Sư tôn nói không sai.
Nàng thật sự có chút ngây thơ.
- Vậy sư tôn, ngươi hiện tại vì sao phải nói cho ta biết.
Khâu Oanh Nhi lại nghi hoặc nói.
- Bởi vì cá đã thiếu chút nữa mắc câu, sắp bắt đầu thu lưới rồi.
Tư Nam Yên nhíu mày, lộ ra nụ cười tuyệt mỹ:
- Vi sư bế quan lâu như vậy, bọn họ nhất định phải nóng nảy, nếu kéo dài sẽ lộ ra dấu vết.
Khâu Oanh Nhi nhất thời giật mình.
- Vậy sư tôn, tiếp theo con nên làm thế nào?
- Ngươi không cần lo, làm tốt việc của chính mình là được.
Tư Nam Yên thản nhiên mở miệng.
- Đệ tử hiểu rồi.
Khâu Oanh Nhi không hỏi thêm nữa, xem ra sư tôn là muốn cho Chính Dương Tông một lần kinh hỷ.
Nàng hít sâu một hơi, đang muốn lui ra, lại nhớ tới mục đích chuyến đi này:
- Đúng rồi, sư tôn, còn có chuyện Ôn Tri Hành..
- Yên tâm, vi sư đã sớm chuẩn bị tốt.
Tư Nam Yên lại dịu dàng cười, nói:
- Tử Mẫu Cổ Trùng đã sớm luyện chế xong, ngươi mang đi trồng đi, Ôn Tri Hành nho nhỏ này không lật nổi sóng gió.
Vừa dứt lời, một hộp ngọc từ trên trời rơi xuống, rơi thẳng vào tay Khâu Oanh Nhi.
- Đúng rồi, chờ trồng cổ trùng, liền thông báo cho toàn tông, ngày sau Ôn Tri Hành chính là đệ tử hạch tâm của Vạn Diệu Cung ta.
- Cái gì!
Khâu Oanh Nhi lại ngơ ngẩn.
- Sư tôn! Chuyện này..
Tư Nam Yên tay ngọc vung lên, ngăn Khâu Oanh Nhi nói tiếp.
- Đừng nói cho những người khác biết nguyên nhân, để họ đi điều tra.
- Sư tôn..
- Không nghe rõ sao?
Ánh mắt Tư Nam Yên dừng lại.
- Vâng..
Khâu Oanh Nhi không dám hỏi nữa, chậm rãi khom người lui ra.
Trong mật thất, rất nhanh liền an tĩnh lại.
Tư Nam Yên khẽ nhếch môi, lắc đầu bật cười.
Thuần Dương chi thể ở trước mắt các ngươi lâu như vậy cũng không phát hiện, còn muốn ta chủ động nói cho các ngươi biết.
Nàng vốn tưởng rằng người