Khâu Oanh Nhi nghe thấy giọng nói quen thuộc này, nhất thời sửng sốt.
Cho đến giờ phút này, nàng mới phát hiện Ôn Tri Hành cũng tới.
Mà lời này, nhìn như quan tâm, rồi lại âm dương quái khí.
Đây là lần thứ hai Ôn Tri Hành nói như vậy.
Rõ ràng là đang ghê tởm chính mình.
- Ôn.. Tri Hành, ngươi.. đến.. làm gì..
Khâu Oanh Nhi cũng không biết lấy đâu ra sức lực, giãy dụa muốn đứng dậy.
- Sư tỷ, ta hiện tại là đệ tử hạch tâm, đi đâu không được?
Ôn Tri Hành lộ vẻ kinh ngạc.
- Ngươi.. Khụ! Khụ! Khụ..
Khâu Oanh Nhi còn muốn mở miệng, nhưng trong miệng lại không nhịn được chảy máu tươi.
- Oanh Nhi, các ngươi xảy ra chuyện gì?
Vân Tâm Nguyệt nhíu mày, vội đỡ lấy Khâu Oanh Nhi, nàng nhận ra giữa hai người rõ ràng có chút khó xử.
- Vân sư tỷ, chúng ta có thể có chuyện gì?
Ôn Tri Hành buông tay, nói:
- Ta có được thân phận đệ tử hạch tâm là nhờ Khâu sư tỷ.
- Ôn.. Tri Hành.. Ngươi.. Chẳng lẽ là cho rằng, ta thật sự.. không đối phó được ngươi sao..
Khâu Oanh Nhi hai mắt bốc lửa.
Tâm thần nàng vốn bất ổn, Ôn Tri Hành còn phải tới khiêu khích nàng.
- Sư tỷ đây là nói cái gì?
Ôn Tri Hành lộ vẻ khó hiểu, yếu ớt nói:
- Ta đã làm sai cái gì sao, sư tỷ vì sao phải đối phó với ta?
- Ngươi.. Tâm tư gì, ngươi.. Chính mình.. Biết!
Khâu Oanh Nhi nghiến răng nghiến lợi.
Kích động, trong miệng lại có máu tươi trào ra.
Nếu không phải thân thể không cho phép, nàng hiện tại đã muốn động thủ với Ôn Tri Hành.
- Được rồi, sư muội, ngươi trọng thương chưa lành, chớ tức giận.
Thấy Khâu Oanh Nhi càng kích động, Vân Tâm Nguyệt đành phải mở miệng lần nữa.
- Sư tỷ, ngươi thật sự hiểu lầm ta.
Ôn Tri Hành nghiêm túc mở miệng.
Khâu Oanh Nhi nhắm mắt, không muốn để ý đến Ôn Tri Hành.
Ôn Tri Hành cũng không thèm để ý, lại nói:
- Sư tỷ, ta bây giờ là tu sĩ Khí Động Cảnh, không biết đi đâu lĩnh linh khí?
- Khí.. Động cảnh?
Khâu Oanh Nhi nghe vậy, miễn cưỡng ngẩng đầu.
Mấy ngày trước, nàng nhìn thấy Ôn Tri Hành hình như vừa mới Thuế Phàm nhị trọng.
Không ngờ nhanh như vậy đã bước vào Khí Động Cảnh.
Nghĩ tới đây, trên mặt Khâu Oanh Nhi lộ ra vẻ khinh miệt.
Mấy ngày nay Ôn Tri Hành nhiều nhất cũng chỉ có thể đạt tới Thuế Phàm tam trọng.
Tu sĩ Thuế Phàm tầng ba liền bước vào Khí Động Cảnh, cơ bản xem như tu sĩ tầng thấp nhất.
Về phần linh khí, tự nhiên là không có.
- Được rồi, đừng nói những chuyện này nữa, Ôn sư đệ, theo ta đi chữa thương cho Oanh Nhi.
Đột nhiên, Vân Tâm Nguyệt mở miệng, cắt đứt hai người.
- Chữa thương?
Ôn Tri Hành và Khâu Oanh Nhi nghe vậy, nhất thời sửng sốt.
Cái gọi là chữa thương, tự nhiên chính là thải bổ.
Lúc Ôn Tri Hành nguyền rủa Khâu Oanh Nhi, cũng không nghĩ tới việc bổ sung cho nàng.
Hắn chỉ là vì tạo điều kiện cho Văn Mẫn Nhi động thủ.
Nhưng Vân Tâm Nguyệt xuất quan ngược lại làm cho hắn có chút tính sai.
- Chữa thương.. sao..
Khâu Oanh Nhi sửng sốt, sắc mặt đỏ bừng, nụ cười rạng rỡ.
- Ừ.
Sao nàng lại quên chuyện này chứ.
Nàng có thể bổ sung a.
Ôn Tri Hành không phải vì thế mà tồn tại sao?
Lần này, nàng nhất định phải làm cho Ôn Tri Hành muốn sống không được muốn chết không được.
- Ôn sư đệ, sư tỷ nói chuyện cũng không nghe thấy sao?
Vân Tâm Nguyệt mở miệng.
Trong giọng nói không còn thân mật như trước nữa, mà là thêm một cỗ ý tứ ra lệnh.
Ở trong mắt của nàng, Ôn Tri Hành mặc kệ thân phận gì, cho dù đã là đệ tử hạch tâm thì như thế nào, cuối cùng vẫn là một cái lô đỉnh.
- Vâng, sư tỷ.
Ôn Tri Hành hoàn hồn, cũng cười đáp lại.
- Ôn sư đệ thâm minh đại nghĩa.
Vân Tâm Nguyệt hài lòng gật đầu.
Nàng tự nhiên biết Ôn Tri Hành có ý phản kháng, nhưng bây giờ không phải lúc gõ.
Chữa thương cho Khâu Oanh Nhi quan trọng hơn.
Nhưng Khâu Oanh Nhi hơi nhíu mày, Ôn Tri Hành đáp ứng rất sảng khoái.
Làm cho nàng ngược lại cảm giác có gì đó không đúng.
- Đi, chúng ta đi mật thất, nơi đó sẽ không có người quấy rầy.
Vân Tâm Nguyệt trực tiếp đánh nhịp, không cho hai người có cơ hội cự tuyệt.
- Vân sư tỷ, để cho ta tới đi!
Ôn Tri Hành chủ động tiến lên, cười nói với hai người:
- Yên tâm đi, tất cả đã có ta.
- Được.
Vân Tâm Nguyệt gật đầu.
- Không cần, ta tự đi được.
Khâu Oanh Nhi miễn cưỡng đứng lên.
- Sư tỷ, giữa chúng ta còn khách khí cái gì.
Ôn Tri Hành mỉm cười, trực tiếp ôm lấy Khâu Oanh Nhi.
Eo thon bị một bàn tay to lớn cường tráng nắm chặt.
- Ngươi..
Cơ thể non nớt của Khâu Oanh Nhi cứng đờ, theo bản năng muốn phản kháng, nhưng cuối cùng lại nhịn xuống.
Nàng ngẩng đầu liếc mắt nhìn Ôn Tri Hành.
Thấy khóe miệng hơi nhếch lên, nhất thời trong lòng thầm buồn bực.
Cười cái gì mà cười.
Chờ đi, đến lúc đó sẽ có ngươi dễ chịu.
Ôn Tri Hành rũ mắt, trong lòng cười lạnh.
Với