- Có người!
Ôn Tri Hành nhất thời rùng mình.
Vừa rồi hắn ở trên người Vương Thủ Chân rút ra hai lần Mảnh Vỡ Tạo Hóa.
Còn có một lần không có rút ra, không thể tưởng được lúc này cư nhiên lại có phản ứng.
Hắn đi chính là đường núi chật hẹp, trái phải đều không có người.
Nói cách khác, đại khái là có người ở trong phòng của mình chờ hắn.
- Trộm nhà phải không?
Lần trước là Khâu Oanh Nhi, lần này là ai?
- Thu lấy Mảnh Vỡ Tạo Hóa.
Ôn Tri Hành vừa động tâm niệm, trực tiếp thu Mảnh Vỡ Tạo Hóa này.
Hắn muốn xem rốt cuộc là ai.
[Mảnh Vỡ Tạo Hóa màu lam+1.]
【 Mảnh Vỡ Tạo Hóa màu tím (3/3) đã tập hợp đủ, không cần hợp nhất, có thể thu được một hạng tạo hóa sau đây: 】
[Một, đạt được thần thông: Thiên Diện Huyễn Thân.]
[ Hai, đạt được 50 Điểm Tạo Hóa.]
[Ba, đạt được tạo hóa thuộc về Ninh Khánh Trung.]
- -
- Ninh Khánh Trung?
Cái tên này có chút xa lạ, nhưng Ôn Tri Hành vẫn nhớ tới.
Người này chính là một trong ba nam đệ tử ngày đó đi theo sau Ninh San.
Ngày đó trên đường trở về, Trương Thiên Thành cố ý nhắc tới tên ba người.
- Đến để trả thù ta?
Ôn Tri Hành nhướng mày.
Hắn có chút không hiểu.
Không nên a.
Mấy người này không thể dám ra tay với hắn mới đúng.
Chẳng lẽ Ninh San không cảnh cáo bọn họ sao?
Ôn Tri Hành bất động thanh sắc, bước chân chậm rãi lui về phía sau.
Đúng lúc này, người mai phục kia nhạy bén phát hiện động tác nhỏ của hắn, trực tiếp từ trong bóng tối chậm rãi đi ra.
Ôn Tri Hành hơi ngưng mắt, đã chuẩn bị sẵn sàng động thủ.
Nhưng mà lại thấy người tới, vung cánh tay lên, nhiệt tình mở miệng:
- Ôn sư đệ, Ôn sư đệ.
Dưới ánh trăng, một khuôn mặt quen thuộc hiện ra rõ ràng.
- Trương sư huynh?
Ôn Tri Hành sửng sốt, người xuất hiện trước mắt chính là Trương Thiên Thành.
Không phải Ninh Khánh Trung?
- Ôn sư đệ, không sao chứ?
Trương Thiên Thành ân cần mở miệng, lại chậm rãi tiến lên nói:
- Ta vừa vặn có việc tìm ngươi, thấy ngươi không có ở đây, vẫn ở đây chờ ngươi.
- Thì ra là.. như vậy a..
Ôn Tri Hành gật đầu, dường như thở phào nhẹ nhõm.
Trong lòng lại hiện lên một tia phức tạp.
Hắn ở thế giới này không có bằng hữu gì, Trương Thiên Thành miễn cưỡng xem như nửa cái.
Hiện tại xem ra, nửa người cuối cùng này sợ là.. sắp không còn..
- Ôn sư đệ, ngươi không có việc gì là tốt rồi.
Trương Thiên Thành tiếp tục tiến lên, rõ ràng là nụ cười quen thuộc lại lộ ra vẻ cứng ngắc.
- Ninh Khánh Trung.. Trương Thiên Thành..
Trong lòng Ôn Tri Hành suy nghĩ lưu chuyển.
Ninh Khánh Trung cho dù có ăn tết với mình, có Ninh San ở đây cũng không dám động thủ với mình.
Nếu muốn động thủ, cũng không có khả năng chờ đến bây giờ.
Mai phục ở chỗ này, tất nhiên là có nguyên nhân khác.
Mà Trương Thiên Thành là người của Mục Vân Thanh, hai người lại đồng thời ở đây, nói cách khác..
Xem ra Ninh Khánh Trung cũng là người của Chính Dương Tông, Mục Vân Thanh vẫn không nhịn được động thủ với mình.
Trong lòng Ôn Tri Hành thở dài một tiếng.
Văn Mẫn Nhi tất nhiên đã đem tin tức mình là Thuần Dương chi thể truyền cho những người khác của Chính Dương Tông.
Nhưng hiện tại Mục Vân Thanh lại dám xuống tay với mình.
Cũng có thể nói rõ tình huống.
Mục Vân Thanh ở Chính Dương Tông vẫn có chút địa vị.
- Trương sư huynh, ngươi tới tìm ta có chuyện quan trọng sao?
Ôn Tri Hành dựa vào tin tức, nhanh chóng sắp xếp lại nguyên do, rồi bất động mở miệng.
- Ôn sư đệ, không vội, chúng ta về phòng từ từ nói tỉ mỉ.
Trương Thiên Thành lại tiến lên, cười nói.
Nhưng Ôn Tri Hành vẫn đứng tại chỗ, cứ lẳng lặng nhìn hắn như vậy.
- Ôn sư đệ.. Ngươi làm sao vậy..
Trương Thiên Thành thấy thế, nụ cười càng thêm cứng ngắc.
- Trương sư huynh, kỳ thật ta vẫn coi ngươi là bằng hữu.
Ôn Tri Hành có chút tiếc hận lắc đầu.
Bước chân Trương Thiên Thành dừng lại, sắc mặt âm tình bất định.
- Sư huynh, ta có thể cho ngươi một cơ hội.
Ôn Tri Hành khoát ống tay áo, ánh mắt lạnh lùng.
- Ôn sư đệ, ta.. ta..
Trương Thiên Thành khẽ nhếch miệng, mặt lộ vẻ giãy dụa.
Ôn Tri Hành cứ như vậy lẳng lặng nhìn.
Sau một khắc, Trương Thiên Thành đột nhiên rống giận một tiếng:
- Sư đệ, đừng trách ta, ngươi không chết, ta phải chết.
Tay phải lướt qua đai lưng trữ vật, một thanh đoản kiếm trong nháy mắt vung lên.
Haizz!
Đối mặt với Trương Thiên Thành, Ôn Tri Hành nhướng mày.
Trong mắt hắn, động tác cầm kiếm của Trương Thiên Thành xiêu xiêu vẹo vẹo, trên người càng yếu đuối vô lực.
Mục Vân Thanh tìm Trương Thiên Thành ám sát mình, ít nhiều cũng có chút buồn cười.
- Chết đi!
Trương Thiên Thành lại rống giận, nhưng miệng gã ặng lẽ mở miệng.
Giống như đang nói: Sư đệ, ngươi tin tưởng ta!
Trong lòng Ôn Tri Hành