Trên trán Ôn Tri Hành hiện ra mồ hôi lạnh.
Người trước mắt cười duyên dáng, nhưng lại xuất hiện vô thanh vô tức.
Hắn chỉ cảm giác một cỗ hương phong đánh úp lại, chờ lúc hắn phục hồi tinh thần, người này dáng người đ ẫy đà yểu điệu nữ tử liền đứng ở trước người của hắn.
Một đôi mắt hoa đào đang cười híp mắt nhìn hắn chằm chằm.
[Ánh mắt nàng nhìn về phía ngươi ý vị không rõ.]
[Dương khí của ngươi tràn đầy, có thể phóng thích.]
Thả cái đầu ngươi ra, nữ nhân nào, ngươi cũng liền thả ra.
Trong lòng Ôn Tri Hành nổi giận, ta thấy ngươi muốn ta chết đi.
Giờ phút này, trái tim của hắn đang đập điên cuồng.
Tu vi nữ tử này rõ ràng vượt xa hắn, thậm chí đến mức có thể miểu sát hắn.
Người này là đệ tử Vạn Diệu Cung?
Ánh mắt Ôn Tri Hành ngưng tụ:
Chỉ thấy người tới mặc một bộ váy lụa đỏ thẫm phác họa dáng người vô cùng tốt, hai đống tội ác trên người cực kỳ to lớn, gần như có thể so sánh với Khâu Oanh Nhi.
Dưới làn váy hơi ngắn kia, đùi thon dài lộ ra, da thịt như tuyết lộ ra ửng đỏ.
Cách ăn mặc này, cách ăn mặc này, đôi mắt mị hoặc này..
Cơ bản có thể xác định, là đệ tử Vạn Diệu Cung không thể nghi ngờ!
Chẳng qua, đại bộ phận đệ tử Vạn Diệu Cung, Ôn Tri Hành hoặc nhiều hoặc ít đều đã gặp mặt.
Nhưng người trước mắt này, hắn không nhận ra.
Chẳng lẽ là một vị trưởng lão nào đó của Vạn Diệu cung?
Trên trán Ôn Tri Hành lộ ra mồ hôi lạnh, hắn có chút may mắn mình hiện tại biến ảo.
Nếu không thật sự phiền toái.
- Này, Bạch sư tỷ?
Đúng lúc này, Liễu Thanh Đại sau lưng hắn lại thò cái đầu nhỏ ra, sau khi hơi sửng sốt, kinh hỉ lên tiếng.
Bạch sư tỷ?
Ôn Tri Hành nghe vậy cũng sửng sốt.
Sau đó kịp phản ứng, trước mắt nữ tử ăn mặc hào phóng này là người Chính Dương Tông?
- Bạch sư tỷ, sao bây giờ tỷ mới đến?
Liễu Thanh Đại vặn vẹo thân thể, từ sau lưng Ôn Tri Hành nhẹ nhàng nhảy xuống.
Hiện tại nàng đã có thể miễn cưỡng đi lại.
- Cũng không nghĩ đến bây giờ mới tới, chủ yếu là do ngươi chạy quá nhanh, sư tỷ hiện tại mới đuổi kịp.
Bạch Lộ Thu cười dịu dàng, tiến lên sờ sờ tóc Liễu Thanh Đại, cười nói.
Ngày đó, Liễu Thanh Đại vừa gặp nạn, liền phát ra tín hiệu cầu cứu.
Chẳng qua nàng không dám nói cho Liễu Thanh Huyền.
Chính mình trộm chạy ra, còn lâm vào nguy cơ, lão cha nàng nếu biết, sợ là cũng sẽ không thả nàng ra nữa.
Nói không chừng còn có thể liên lụy Mục Vân Thanh bị phạt.
Liễu Thanh Đại cũng không nói cho Mục Vân Thanh, nếu là Mục Vân Thanh biết, cũng sợ là sẽ không lại mang nàng đi ra.
Vì thế, nàng tìm được Bạch Lộ Thu cùng mình ngày thường chơi đùa tốt nhất.
- Bạch sư tỷ, nếu ngươi không đến, ta sẽ bị người của Vạn Diệu Cung bắt đi.
Liễu Thanh Đại nhếch khóe miệng, bắt lấy tay Bạch Lộ Thu, vừa oán giận vừa làm nũng.
- Yên tâm đi, những con ruồi đáng ghét kia đã được ta thuận đường giải quyết rồi.
Bạch Lộ Thu tươi cười sáng lạn, mặt mày cong cong, trong ánh mắt tràn đầy vẻ cưng chiều.
Vẫn là sư tỷ lợi hại.
Liễu Thanh Đại lập tức vui vẻ ra mặt.
- Sư muội, thương thế của ngươi thế nào rồi?
Bạch Lộ Thu thần thức đảo qua, bắt đầu kiểm tra thương thế của nàng.
- Đã không có gì đáng ngại, an dưỡng thêm vài ngày nữa hẳn là có thể khỏi hẳn.
Liễu Thanh Đại chủ động tới gần một chút.
Bạch Lộ Thu gật đầu, yên tâm.
Chợt đưa mắt nhìn Ôn Tri Hành, trong mắt có thêm vài phần đánh giá.
- Người này là ai?
Trên thực tế, nàng chính là từ xa đã thấy được Liễu Thanh Đại hai người.
Cố ý quan sát một hai.
Lúc này mới hiện thân.
Nhìn dáng vẻ hai người, quan hệ hình như còn rất thân mật?
Liễu Thanh Đại lập tức quay đầu nhìn Ôn Tri Hành, không chút suy nghĩ nói:
- Hắn tên là Vương Thủ Chân, là một lô đỉnh của Vạn Diệu Cung, lần này thừa dịp loạn chạy tới, coi như là trong lúc vô ý cứu ta một mạng.
Nói xong, lại cho Ôn Tri Hành một ánh mắt ta làm việc ngươi yên tâm.
Vừa rồi nàng đột nhiên nhớ tới lời Ôn Tri Hành nói lúc trước.
[Trong Chính Dương tông có người muốn giết hắn.]
Nghĩ như vậy, liền chủ động giúp hắn che giấu thân phận.
Trong ánh mắt Ôn Tri Hành hiện lên một tia kinh ngạc.
Liễu Thanh Đại vẫn muốn mình gia nhập Chính Dương Tông.
Nàng hiện tại chỉ cần bạo một chút thân phận của hắn, Bạch Lộ Thu này sợ là có thể lập tức đem hắn mang về Chính Dương Tông đi.
- Lô đỉnh của Vạn Diệu cung sao?
Bạch Lộ Thu sửng sốt, sau khi đánh giá lần nữa, trong ánh mắt lộ ra vẻ thưởng thức,
- Có thể chạy ra cũng coi như là bản lĩnh của ngươi.
Ôn Tri Hành vội xua tay, ngại ngùng cười cười.
- Được rồi, sư muội, ngươi cũng