Cố An tìm hai vòng cũng không thấy thân hình Vượng Tài, mở miệng hỏi:
- Vượng Tài đâu?
Đối với cẩu yêu này, trong lòng Cố An vẫn đề phòng.
Đầu tiên là thực lực của mình không bằng nó, tiếp theo Vượng Tài chung quy là yêu, ai biết yêu vật đến tột cùng có ăn thịt người hay không?
Đến lúc đó nếu là cho mình chụp lên một cái mũ nuôi nhốt yêu vật, vậy Cố An đã bị huyện lệnh phản sát.
- Thân thể nó không thoải mái, ở trong sân nghỉ ngơi đâu, tướng công mặc kệ nó, chúng ta ăn trước đi.
Một bàn đồ ăn, sắc hương vị đầy đủ, hoàn mỹ bà nương không hổ là hoàn mỹ bà nương, ngay cả đậu hủ đều có thể chiên ra hoa đến, Cố An mặc dù đã ở núi Tam Thanh ăn qua một bữa, nhưng về đến nhà vẫn là tràn đầy khẩu vị.
- Tướng công, gần đây ngươi đang tu luyện sao? Cảm giác thời gian ngươi ở trong phòng rất lâu.
- A, không tính.
Tô Mị Nhi đem mấy khối thịt nhét vào trong bát Cố An:
- Tướng công về sau có phải hay không có thể giống như tiên nhân trong tiểu thuyết, giẫm ở trên kiếm bay tới bay lui a? -
- Hẳn là.. Không thể a.
- Vậy tướng công, ngươi có thể hay không..
Tô Mị Nhi phảng phất như sa ngã vào trong yêu đương cuồn nhiệt, luôn tìm đủ loại đề tài, vô luận Cố An trả lời như thế nào, Tô Mị Nhi cũng sẽ tươi cười đón chào, chưa bao giờ cảm thấy Cố An qua loa.
Ngay cả Cố An nói một chuyện nhỏ, Tô Mị Nhi cũng sẽ buông đũa xuống, một chữ không kém chăm chú nghe xong.
Chính mình đời trước nằm mơ đều muốn vợ, không nghĩ tới xuyên qua về sau vậy mà tặng không rồi.
Để cho Cố An trong lòng sảng khoái chính là, Tô Mị Nhi mắng huyện lệnh không chút lưu tình, mười tám đời tổ tông Ngụy Phong ở trong miệng Tô Mị Nhi cửa trước cửa sau đều sớm nở hoa.
- Đúng rồi tướng công, ta nghe Tô gia tiểu thư nói, người kinh thành sẽ tới.
Cố An lông mày nhướng lên:
- Là thật hay giả?
Tô Mị Nhi lộ ra nụ cười so với đóa hoa còn mềm mại:
- So với trân châu còn thật hơn.
Cố gia tiểu viện.
Trong góc.
Một con chó vàng quỳ rạp trên mặt đất, lông đuôi màu vàng rối tung, một bộ dáng vừa mới bị nhổ qua.
Lỗ tai, trên người tràn đầy vết thương, nó hiện tại chỉ cần cử động một chút cũng cảm giác được đau.
Đại Hoàng buồn ngủ, hai tai rũ xuống, cho đến khi một cái đĩa bày ra trước mặt mình.
Thấy thế, Đại Hoàng tinh thần phấn chấn lên, cái đuôi lớn vô cùng thê thảm lắc lư, vươn đầu lưỡi thè ra hà khí.
- Vượng Tài, cơm trưa của ngươi, ăn đi.
Đại Hoàng này ngoại trừ Vượng Tài do Cố An nhặt về còn có thể là ai?
Mà đưa cơm cho nó, tự nhiên là bà nương hoàn mỹ Tô Mị Nhi.
- Tạ chủ long ân, tạ chủ long ân!
Vượng Tài cảm tạ hai câu, vội vàng quỳ rạp trên mặt đất, há to miệng ăn thức ăn thừa.
- Vượng Tài a.
Tô Mị Nhi vươn tay xoa xoa trên đầu Vượng Tài, nàng có thể cảm giác được thân thể Vượng Tài cứng ngắt mãnh liệt run lên.
- Không trách, không trách, là ta không tốt, là ta nói xấu đại nhân ở phía trước, tiểu nhân nên đánh, đại nhân có thể quấn lấy ta một mạng cũng đã rất khẳng khái rồi.
Tô Mị Nhi cười híp mắt, buông tay xuống:
- Không trách là tốt rồi, vậy ngươi ăn đi, ta ra ngoài chơi, nhớ trông chừng cửa nhà, đừng để cho người ta chọc tới tướng công.
Vượng Tài vội vàng gật đầu, dừng một chút.
Vượng Tài nhỏ giọng hỏi:
- Đại nhân, vì sao phải đối với Cố An..
Lời còn chưa nói xong, một cỗ sát ý ngập trời liền truyền tới, ánh mắt Tô Mị Nhi híp thành một khe hở:
- Ân? Ngươi vừa mới nói cái gì? Mị Nhi ta chỉ là phàm nhân, lỗ tai không tốt lắm không nghe rõ.
- Ta, ta cái gì cũng chưa nói!
Vượng Tài thức thời giơ móng vuốt lên hung hăng tát một cái trên mặt.
Bây giờ vẫn là chính mình đánh, nếu như chờ Tô Mị Nhi động thủ, vậy thì không phải là một cái tát chuyện đơn giản như vậy.
- Không nói là tốt rồi, ta ra ngoài đây.
Tô Mị Nhi sôi nổi rời khỏi cửa lớn.
Sát ý biến mất, lưng chó Vượng Tài đã tràn đầy mồ hôi lạnh.
Vượng Tài bị dọa không nhẹ, trì hoãn thật lâu cũng không thể tỉnh táo lại.
Lúc luồng sát ý vừa rồi truyền đến, nó thật sự cảm giác mình sắp chết, chỉ kém một chút.
* * *
- Cố đại nhân, đa tạ ngươi a, nếu như không phải ngươi, bả xương già ta đây khẳng định là không trở về được.
Lão nhân cười ha hả, ở trên