Một cây chuôi kiếm giản dị tự nhiên rơi vào trong tay Vị Ương tựa như roi, lấy các loại góc độ xảo quyệt từ bốn phía bát phương rút tới.
Trường kiếm của Cố An rõ ràng đã chặn chuôi kiếm của Vị Ương, nhưng chuôi kiếm vừa rút ra, lại trực tiếp xoay qua.
Ba!
- A, Vị Ương cô nương, không cần!
Ba!
- Vị Ương cô nương, nơi đó không được!
Ba!
- Vị Ương cô nương, ta không được, thật sự không được.
Chỉ nửa canh giờ trôi qua, toàn thân Cố An đã đỏ bừng một lần.
Hiện tại Cố An ngay cả khí lực rút kiếm cũng không có, liếc mắt tựa vào tường.
- Cho ngươi mười phút nghỉ ngơi, mười phút sau chúng ta tiếp tục.
Vị Ương ngữ khí bình thản.
Ngày thường ngồi thiền tu luyện là rất buồn tẻ, Cố An đối với buồn tẻ không có cảm giác gì, chính mình cũng có thể kiên trì.
Nhưng cái này không giống, mình cùng Vị Ương luận bàn, đó chính là bị thuần ngược.
Loại ngược đến thương tích đầy mình, đừng nói đánh trả, vừa rồi trong một canh giờ, Cố An đụng cũng không thể đụng tới chuôi kiếm Vị Ương.
Mười phút trôi qua rất nhanh.
Tam Thanh Sơn lại lần nữa vang lên tiếng "bốp bốp", cùng với tiếng kêu rên của linh thể.
Đáng tiếc, ngoại trừ Vị Ương không ai có thể nhìn thấy Cố An, bọn họ tự nhiên cũng không nghe thấy Cố An kêu thảm thiết.
Lần này Cố An chống đỡ trọn vẹn một canh giờ.
Sau khi hết giờ, hai chân Cố An đều run rẩy, toàn thân từ trên xuống dưới không có chỗ nào là chưa từng bị đánh qua.
Nhưng mà lần này hoàn hảo, Cố An chặn ít nhất năm lần công kích.
- Mười phút.
Sau khi nghe Vị Ương nói, Cố An thở phào nhẹ nhõm, dựa vào tường uống nước.
Ba lần quá trình trôi qua, Vị Ương buông chuôi kiếm xuống, Cố An cũng thật sự không chịu nổi.
- Ăn cơm.
- Vị Ương cô nương, ta về nhà ăn có được không?
Vị Ương sửng sốt một chút, gật đầu nói:
- Có thể, nhưng thức ăn ở núi Tam Thanh có thể chữa khỏi vết thương, ngươi phải về ăn không?
* * *
Ngồi bên cạnh Vị Ương ăn cơm, nhìn nàng giơ đũa gắp thức ăn Cố An cũng theo bản năng xê dịch sang bên cạnh, sợ chiếc đũa kia quất về phía mình.
Một bữa cơm khiến Cố An cảm giác thời gian trôi qua thật chậm chạp.
- Thân thể cảm thấy thế nào?
Sau khi ăn cơm xong, Vị Ương liếc mắt nhìn Cố An, vết đỏ trên người hắn đã biến mất phần lớn.
- So với ban đầu tốt hơn một chút.
- Ừ.
Vị Ương gật đầu:
- Vậy tiếp tục đi.
Lần thứ hai kéo vỏ kiếm lên, thân ảnh như ác ma của Vị Ương khiến Cố An nhịn không được nuốt nước miếng.
Không biết bị đánh bao nhiêu lần, đánh cho Cố An cũng đã thành thói quen
Mệt nhọc quá độ khiến Cố An không chịu nổi, ngã trên mặt đất, miệng phát ra tiếng hít thở đều đều, hắn thậm chí còn chưa kịp về nhà.
Vị Ương đứng ở một bên, cúi đầu an tĩnh nhìn chăm chú Cố An.
Đây là hạt giống tu tiên tốt nhất mình từng thấy.
Nhịn được buồn tẻ, nhịn được đau đớn, còn rất chăm chỉ.
Mấu chốt nhất chính là, Cố An thiên phú cũng không tệ lắm, cùng đám thiên tài Tam Thanh Sơn kia so ra không tính là kém.
Vươn tay lên mi tâm Cố An một chút, một dấu cánh hoa sen xuất hiện ở phía trên.
Bất quá gió thổi qua, ấn tử kia lại biến mất, giống như là cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện.
Ngày hôm sau.
Mặt trời lên cao.
Cố An tỉnh lại, toàn thân đau nhức, không thể động đậy.
Bóp má má, xuống tay thật đúng là rất đau a.
Đau cũng đau muốn chết, chờ đã, ta không về nhà?
Đây là Tam Thanh Sơn?
- Tỉnh rồi thì đi thôi.
Thanh âm Vị Ương từ một bên truyền đến.
Cố An hành lễ:
- Đa tạ Vị Ương cô nương.
- Tạ ta? Sợ không phải trong lòng đã mắng ta mấy trăm lần rồi, hai ngày sau còn tới sao?
Cố An không muốn tới, nhưng chứng kiến góc trên bên trái Đông Hải kiếm 59% thanh tiến độ, cắn răng: "Đến!"
* * *
Chiếc giường mềm mại, cảm giác quen thuộc, cuối cùng cũng về nhà. Đam Mỹ Hay
Nhìn thanh tiến độ 59%, Cố An cảm thấy mình bị đánh không uổng phí.
Cũng không biết Tô Mị Nhi thế nào.
Cẩn thận tính toán, lần này đi qua suốt một ngày, nói cách khác thân thể Cố An trong ngày này chưa từng ăn cơm, cũng chưa từng rời giường.
Đi ra cửa, Vượng Tài ngồi xổm trước cửa phòng mình, thấy Cố An đi