Chạng vạng tối, Cố An ở trong phòng tu luyện, Tô Mị Nhi nói là muốn tham gia cái gì dạ tiệc, sớm đã đi rồi.
- Gâu gâu!
Cố An vừa định tĩnh tâm chép chép miệng, hướng ra bên ngoài hô:
- Vượng Tài đừng kêu.
- Gâu gâu gâu!
Chậc, mùa xuân cũng chưa tới a, con chó này động dục rồi?
Đi ra ngoài nhìn, dì Vân đứng ở cửa lớn, Mỉm cười nói:
- Cố đại nhân, tiểu thư nhà ta hỏi ngươi có thời gian hay không, có thể hay không đi tham gia tiệc tối?
- Ta?
Cố An nghi hoặc hỏi:
- Ta một người nam tử, đi kia làm cái gì?
- Tiểu thư không nói.
- Được rồi.
Cố An sửa sang lại cổ áo hơi lộn xộn:
- Dẫn đường đi.
- Chờ một chút, tiểu thư còn nói.. Có thể đem Vượng Tài cũng mang qua?
Một con chó đi tham gia tiệc tối, thật sự sẽ không bị đuổi ra sao?
- Vượng Tài, ngươi đi không?
Cố An cúi đầu hỏi.
- Uông! (không đi)
- Đi à? Được, ta biết ngay là ngươi nhất định sẽ không bỏ rơi chủ tử của ngươi.
Trong tiếng gào thét cuồng loạn, Cố An ôm lấy Vượng Tài, đi theo bước chân dì Vân.
Địa điểm tổ chức tiệc tối ở Tô phủ.
Tô phủ rất lớn, sân của Cố An thậm chí không rộng bằng nhà vệ sinh của bọn họ.
Phải biết rằng, sân của Cố An tuy không tính là quá lớn, nhưng cũng có thể nhét được ba căn phòng, còn có thể để lại một vườn hoa nhỏ để trồng một ít hoa cỏ.
Còn chưa vào cửa chính, Cố An đã nghe thấy tiếng cười vui vẻ của các cô gái bên trong.
- Vân di, cái này không phải là không có nam tử chứ?
Vân di lắc đầu:
- Nam tử là có, Cố đại nhân yên tâm.
Đẩy cửa ra, Vân di nghiêng người nhường ra vị trí.
Một cái hai cái ba cái..
Còn người đàn ông tốt thì sao?
Sao lại toàn là phụ nữ?
Điều này làm cho ta rất xấu hổ a.
Cố An quay đầu lại, vừa định hỏi dì Vân, lại nhận được một tia an ủi trong mắt dì, còn có áy náy..
Cửa chính đóng lại, dì Vân đứng ở ngoài cửa, vuốt lương tâm của mình thở dài.
Cố An vừa mới vào cửa, những ánh mắt kia đồng loạt nhìn tới, một cái tiếp một cái.
Tham gia yến hội tất cả đều là nữ tử, trong đó Tô Mị Nhi an vị ở bên cạnh Tô Bách Hợp.
- Vị này chính là Cố đại nhân?
- Chậc chậc. Cố đại nhân bộ dạng thật đúng là tuấn tú a, đáng tiếc đã có gia đình.
- Cố đại nhân, chỗ tiểu nữ còn có vị trí, có muốn tới đây ngồi một chút hay không? Chúng ta tâm sự một chút.
- Cố An, tùy tiện tìm một chỗ ngồi.
Tô Bách Hợp vung tay lên:
- Hôm nay ngươi thoải mái ăn, không thu tiền của ngươi.
Cố An đương nhiên sẽ không lựa chọn địa phương khác, ngồi vào bên cạnh Tô Mị Nhi.
Thấy thế, Tô Bách Hợp bĩu môi, thấp giọng thì thào:
- Cắt, sẽ quấn lấy Mị Nhi tỷ tỷ.
- Sao ngươi lại tới đây?
Tô Mị Nhi tỉ mỉ chuẩn bị bát đũa cho Cố An.
Đưa tay pha nửa chén nước trà:
- Lo lắng Mị Nhi có hẹn với nam tử nhà khác?
Cố An liếc mắt Tô Bách Hợp:
- Nàng bảo ta tới, không biết cất tâm tư hồ ly gì.
- Tâm tư hồ ly? Hay cho Cố An ngươi, dám nói bổn tiểu thư là hồ ly, các tỷ muội, các ngươi có thể nhịn sao?
Những nữ tử khác ngồi xuống chỉ che mặt cười, ai cũng không lên tiếng.
- Hừ, đau vô ích cho các ngươi, Mị Nhi tỷ tỷ, ngươi cảm thấy Bách Hợp là hồ ly sao?
Tô Mị Nhi lại nghiêm túc suy nghĩ một hồi lâu, mới gật đầu:
- Rất giống.
- Mị Nhi tỷ tỷ sao ngươi cũng hướng về hắn, chẳng lẽ bởi vì Cố An là phu quân của ngươi sao?
Cố An rất muốn ói rãnh, nhưng nơi này nhiều người, mở miệng cùng một tiểu thí hài cãi vã có tổn hại mặt mũi hai vợ chồng bọn họ.
Nhấp một ngụm nước trà, Cố An nhướng mày, tuy Tô Bách Hợp không thành thục lắm, nhưng nước trà ngoài ý muốn cũng không tệ lắm.
- Cố An, nghe nói ngươi là cử nhân, vậy có phải rất lợi hại không?
- Không biết làm thơ.
Cố An mở miệng liền cắt đứt suy nghĩ của Tô Bách Hợp.
- Ngày thường ta cũng chỉ đọc sách, sau khi trúng cử xảy ra chút chuyện liền đến thành Bình An, nhiều ngày như vậy trôi qua, ta còn có thể nhớ rõ cái gì?
- Giống như ngươi, Tô tiểu thư ngươi có thể nhớ rõ bữa tối một tuần trước ăn cái gì không?
Nhưng sao Tô Mị Nhi cứ cười mãi vậy?
Tô Bách Hợp