- Tà tu dựa vào ngoại lực tu luyện, tốc độ trưởng thành rất nhanh, công pháp cũng rất kỳ lạ, cho nên đừng tiếp cận, cho dù là bổn cung cũng bị đám tiểu nhân này âm một lần.
Nói đến đây, Vị Ương rõ ràng cắn chặt răng, nắm phấn quyền trong tay áo rất chặt.
- Sư tôn, chúng ta phải rộng lượng.
- Ừ, phải rộng lượng, không so đo với đám tiểu nhân này, đi thôi, về tông môn.
Nhìn thi thể đầy đất, Cố An nuốt một ngụm nước miếng:
"..."
Người lúc trước bỏ thuốc cho Vị Ương phỏng chừng hiện tại ngay cả thi thể cũng không tìm thấy.
Trở về núi Tam Thanh, tinh thần Cố An sảng khoái.
Vẫn là núi Tam Thanh tốt hơn a, người nơi này nói chuyện lại dễ nghe, tiên tử trên núi một trảo một bó lớn, so với địa phương rách nát kia tốt hơn nhiều.
- Đêm nay có muốn ở lại không?
Thình lình, Vị Ương mở miệng nói một câu.
Cố An nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, đã tối:
- Vậy thì ở lại đi.
- Nhà ngươi bên kia không cần dặn dò sao?
Cố An lắc đầu:
- Chuyện trong nhà rất nhiều, nương tử ta có thể hiểu được.
Nếu Tô Mị Nhi đã biết mình đang tu luyện, lại còn tu tiên, vậy không cần trở về cũng không có chuyện gì, tu luyện cả đêm là chuyện thường xảy ra.
Hơn nữa Doanh Tử đến làm cho long Cố An không phải rất an bình, có thể mau chóng tăng lên thực lực liền mau chóng tăng lên thực lực.
- Thừa dịp còn có chút thời gian, bổn cung nói chút tri thức với ngươi.
- Tu tiên cũng có cảnh giới, phàm nhân muốn tu tiên kỳ thật cũng không khó, con đường rất nhiều, nhưng cũng rất hỗn tạp, đương kim hoàng cung phần lớn đều có tu tiên giả trấn thủ, nhưng không giống với chúng ta.
Vị Ương vừa nói, vừa rút ra một quyển thẻ trúc chậm rãi mở ra.
- Thế gian có ba đại tiên sơn, ngoại trừ Tam Thanh sơn chúng ta ra còn có hai tòa, linh khí nồng đậm, chỉ cần vào ba ngọn núi này của chúng ta, liền không thể nhúng tay chuyện thế gian.
Vị Ương cười nhạt:
- Cho nên ngươi cho dù chết ở thế gian, ta cũng không thể báo thù cho ngươi.
- Mặt khác, tiên nhân cũng phân cấp bậc, trúc cơ, khai quang, bão đan, phân thần, động hư, quy nhất, đi lên nữa ta cũng không rõ.
- Vậy sư tôn, ta bây giờ là cấp bậc gì?
- Ngươi?
Vị Ương nhíu mày:
- Ngay cả Trúc Cơ cũng không bằng.
- Nga.
Cố An ngược lại không có gì nản lòng, dù sao thời gian chính mình mới tu đạo không bao lâu, nếu như dễ dàng như vậy có thể trúc cơ, vậy cũng quá đả thương người.
- Sư tôn, vậy ngươi thì sao?
- Muốn biết? Không nói cho ngươi.
Cố An: "..."
- Sư tôn, ta có thể hỏi ngươi làm sao tới núi Tam Thanh không?
- Có thể hỏi.
- Ngươi sẽ nói sao?
Trò chuyện đều là nói nhảm, Cố An bĩu môi, ngồi một bên tu luyện.
Thật vất vả đi tới núi Tam Thanh, nắm chắc tất cả thời gian ở nơi này dùng để tăng lên tu vi mới là chính sự, sớm ngày trúc cơ, đem người nọ cất giấu trong thành Bình An bắt ra.
Vị Ương thấy Cố An không muốn phản ứng, cũng không nói gì, ngồi một bên lau lưỡi kiếm.
Đợi đến khi mặt trời lặn, trên núi Tam Thanh bắt đầu ồn ào, Cố An mới ngừng tu luyện.
- Tiên nhân khánh công hội, sẽ làm cái gì?
- Không biết có phải hay không cùng thế gian giống nhau, hát rap, nhã hứng đi lên lại làm một bài thi từ trang bức.
Vị Ương không trực tiếp trả lời:
- Ra ngoài xem sẽ biết.
Đi theo sau Vị Ương, dọc theo đường xuống sườn núi, sư huynh đệ lui tới đều chào hỏi Vị Ương, nhưng Vị Ương chỉ gật đầu đáp lại, thậm chí miệng cũng không mở một lần.
Sau đó, Cố An liền thấy được..
- Phong sư đệ, nghe nói trước khi ngươi lên núi còn là một cử nhân, hay là đến một bài thơ trợ hứng?
- Ai, đã là chuyện của bao nhiêu năm trước, lúc ấy chỉ là vận khí tốt.
- Phong sư đệ khiêm tốn, làm một bài thơ đi.
Nam tử kia dựa lại gần, Nhỏ giọng nói:
- Vị Ương sư tỷ ở phía sau nhìn, lần này huynh đệ cho ngươi đủ mặt mũi.
Nam tử được gọi là Phong sư đệ ho khan hai tiếng:
- Khụ khụ, đã như vậy, ta đây liền làm hai bài.
Sau đó Cố An liền không còn hứng thú.
Hắn vốn có chút khoảng cách với Vị Ương, hai người kia thì thầm trong tai mình nghe rõ ràng.
Trang bức.
Vẫn là tìm tiên tử tỷ tỷ dưỡng mắt thì tốt hơn.
Tuy rằng các nàng không quyến rũ bằng Tô Mị Nhi, cũng không thanh thuần bằng Vị Ương, nhưng những tiên tử này ăn mặc