- Yêu?
Tô Bách Hợp đưa tay chạm vào đuôi mình, lòng bàn tay truyền đến một tia ấm áp.
Đuôi rất mềm, rất mềm.
Đôi mắt dị đồng càng thêm kinh ngạc.
Tô Bách Hợp trừng mắt nhìn, trong gương nàng cũng trừng mắt nhìn.
Từ trên giường đi xuống, Tô Bách Hợp đứng ở trước gương, nhịn không được vươn tay chạm vào mặt gương kia.
Ngón tay vừa chạm vào gương, cảm giác lạnh lẽo khiến Tô Bách Hợp thu tay lại.
Đây thật sự là mình sao?
Trong gương mình xinh đẹp dị thường, nhất cử nhất động hấp dẫn vạn phần.
- Mị Nhi tỷ tỷ, ta thật sự thành yêu?
Tô Mị Nhi mỉm cười không nói.
- Nếu ta có thể thành yêu, vậy Mị Nhi tỷ tỷ ngươi..
Tô Mị Nhi không nói mà cười đã tiết lộ hết thảy, biểu lộ ý tứ của mình.
- Không nên nói với người khác, vô luận là kinh thành hay là nơi khác đối với yêu vật đều là rất tàn nhẫn, nhẹ thì chém đầu thị chúng, nặng thì rút gân lột da.
Tô Bách Hợp giống như gà mổ thóc liên tục gật đầu, không dám cãi lời Tô Mị Nhi.
- Mị Nhi tỷ tỷ, ai là người đã nguyền rủa ta?
Tô Mị Nhi lắc đầu:
- Ta cũng không rõ.
Đưa tay xoa đầu của Bách Hợp, Tô Mị Nhi an ủi:
- Đừng sợ, có ta ở đây.
- Mị Nhi tỷ, ngươi có lợi hại không?
- Rất lợi hại, nhiều hơn ngươi nghĩ.
* * *
Cố An đi tới đi lui trong sân.
Tuy nói mình không có loại tình cảm này với Tô Bách Hợp, nhưng Cố An vẫn không hy vọng cô gái này xảy ra chuyện.
Không biết qua bao lâu, Tô Mị Nhi mở cửa, từ bên trong đi ra.
- Tướng công, Bách Hợp rất thích mặt nạ kia, ta tặng cho nàng, chàng sẽ không tức giận chứ?
- Có gì mà tức giận, chỉ là một cái mặt nạ mà thôi.
Cố An nhún vai:
- Bách Hợp thích thì cho nàng ấy đi.
- Tướng công thật hào phóng, đêm nay cho phép ngươi ôm chân Mị Nhi ngủ.
Cố An vốn định cự tuyệt, nhưng chứng kiến biểu tình Tô Mị Nhi đùa giỡn về sau, nghiêm túc mở miệng nói:
- Được, cho ta là thật.
- Tướng công, trước kia ngươi không phải như vậy đâu! Mau cự tuyệt.
- Không.
- Quả nhiên tướng công thích chân nữ hài tử đúng không?
- Ừm, nhất là Mị nhi.
Nói xong, Cố An hạ tầm mắt, hai mắt dừng lại ở trên đôi giày trắng mộc mạc của Tô Mị Nhi.
- Không cho phép nhìn, đứng đắn một chút tướng công!
Bị Tô Mị Nhi dùng tiểu quyền đấm ngực một hồi lâu, Cố An sắp không không chế được cây súng, lúc này mới thu lại ánh mắt của mình.
- Tướng công, chuyện mẫu thân phải làm sao bây giờ?
Tô Mị Nhi nói chuyện phần mộ bị đào.
Cố An nghĩ nghĩ:
- Nếu điện hạ đem ta làm cướp sứ, vậy chúng ta cũng không thể chịu thiệt.
- Ngươi muốn nói cho điện hạ?
- Nói cho hắn biết cũng không ngại, chúng ta phải nhanh chóng hồi kinh, ta cảm giác Bình An thành không an toàn.
Tuy nói kinh thành cũng không an toàn, nhưng ít ra so với Bình An thành an toàn hơn, hơn nữa ở Bình An thành Cố An căn bản không tìm được người hỗ trợ, cho dù bị thương cũng chỉ có thể kinh ngạc, nếu là ở kinh thành, chỉ cần mình không chết, đối phương hẳn phải chết.
- Ta nghe tướng công.
Dắt Bạch Câu tới, Cố An đỡ Tô Mị Nhi lên ngựa, chính mình lại nhảy ngang ở phía trước, hai tay kéo chặt dây cương.
Chân đạp một cái, Bạch Câu chạy như bay rời đi, Cố An thậm chí không nói lời tạm biệt với người khác.
* * *
- Sư phụ, tại sao không nói cho con biết hôm nay Cố đại nhân đã về thành?
Lý A Tứ ngồi trên ghế đu, lắc lư, liếc nhìn đứa trẻ đang cãi nhau trước mặt, không quay đầu lại.
- Sư phụ!
Lý A Tứ lại đổi phương hướng.
Nhìn bộ dáng này của Lý A Tứ, Ngụy An có chút tức giận, nhưng hết lần này tới lần khác lại không có biện pháp với lão.
Qua một hồi lâu, Lý A Tứ phát hiện bên cạnh không có động tĩnh, mở to mắt len lén liếc một cái.
- Ngụy An, có chuyện gì từ từ nói, ngươi bỏ ấm trà xuống trước, chúng ta từ từ nói chuyện.
- Hừ.
Ngụy An đắc ý ngẩng đầu, buông ấm trà xuống.
- Ai, lần đầu tiên thấy có đồ đệ đối xử với sư phụ mình như vậy.
Lý A Tứ cũng bất đắc dĩ:
- Hôm nay Cố An tới hẳn là có chuyện khác, lúc tới cũng không nói trước với ta một tiếng, lúc đi lại càng vô thanh vô tức.
Ngụy An lúc này mới hòa hoãn một ít sắc mặt.
Thời gian không nhiều lắm nửa năm trôi qua, Ngụy An đã cùng tiểu khất cái lúc trước như hai người khác nhau.
Màu da trắng bệch biến thành màu đồng cổ khỏe mạnh, tuổi còn nhỏ cũng đã có một