Lão nhân kia Cố An biết, hắn cũng là quan lại nha môn, mình còn cùng hắn đối cờ uống rượu.
- Thượng Tiên đại nhân, trong rừng rậm này ăn cũng không có bao nhiêu, bọn họ mặc dù nhìn sắc mặt không được, nhưng ta cam đoan, tuyệt đối đều là sống.
Cố An gật gật đầu, hắn nhìn ra được.
Cố An đi lên phía trước, một trái một phải đỡ ông lão và người đàn ông trung niên lên người.
- Thượng Tiên đại nhân, không thể, để ta, đừng làm phiền ngài.
Sâm Yêu nhanh chóng tiến lên hỗ trợ, sợ chọc Cố An không vui, khiến cho Cố An có chút ngượng ngùng.
Người bị bắt không ít, Cố An và Sâm Yêu một lần không thể hoàn toàn mang bọn họ ra ngoài.
Chọn vài người may mắn, những người còn lại vẫn ở đó, trở về thành Bình An cứu bọn họ cũng không muộn.
Dù sao cũng bị giam giữ thời gian dài như vậy, nhiều hơn mấy giờ cũng không có gì.
- Thượng tiên đại nhân, ta theo ngươi đi thôi, rừng rậm này cũng ở không nổi nữa.
- Thượng tiên đại nhân, ngài lần này như thế nào một người xuống núi, không có người cùng ngươi sao?
Cố An lông mày nhướng lên, lồng ngực thẳng tắp:
- Đến, làm thịt ta, ta liền một mình.
- Ai, không dám không dám, Thượng tiên đại nhân ngài nói đùa, tiểu yêu ta chỉ là tò mò hỏi một chút.
Thân thể run lên, sâm yêu vội vàng kéo ra khoảng cách cùng Cố An.
Giết Cố An?
Hắn căn bản không dám có loại ý nghĩ này, vừa nghĩ tới thời gian chính mình đã từng ở Tam Thanh Sơn, Sâm Yêu dám khẳng định, chính mình nếu như dám động thủ, sảng khoái nhất thời, nhưng là tương lai mấy trăm hơn ngàn năm phỏng chừng so với chết còn khó chịu hơn.
- Thượng Tiên đại nhân, người tiến vào núi Tam Thanh lúc nào, sư thừa ai vậy?
- Ân.. Là Vị Ương cô nương dạy ta kiếm pháp.
Thân thể Sâm Yêu run lên, miệng há to đến lão đại, nhưng một chữ cũng phun không ra.
Qua hồi lâu, Sâm Yêu mới mở miệng:
- Thượng Tiên đại nhân, sau này ta sẽ đi theo người, cầu ngài giúp ta nói chuyện tốt với Vị Ương đại nhân.
Xem ra còn được Vị Ương giáo dục qua.
Bóng ma tâm lý của đứa nhỏ này cũng không nhỏ a.
Sâm Yêu vội nói:
- Mấy vị đại nhân Tam Thanh Sơn gọi ta là Vượng Tài, đại nhân ngài cũng gọi ta như vậy là được rồi.
- Vượng Tài, đây không phải là tên Cẩu Tử sao?
Dọc theo đường về thành Bình An, Vượng Tài mở máy hát của mình ra, chít chít méo mó nói không ngừng.
- Thượng Tiên đại nhân, ngài và Vị Ương đại nhân kia.. ngài cảm thấy nàng thế nào?
Cố An nghĩ nghĩ:
- Đối với ta rất tốt..
- Cái gì! Chuyện Vị Ương đại nhân tẩu hỏa nhập ma là thật sao?
- Ngoại giới truyền như vậy.
Cố An dùng câu trả lời lúc trước của Vị Ương ứng với Vượng Tài:
- Còn nữa, sau này đừng gọi ta là Thượng Tiên, ở trong thành Bình An gọi ta Cố An là được rồi.
Cách xưng hô Thượng Tiên này quá rêu rao.
- Được được được, thượng tiên đại nhân ngài nói cái gì chính là cái đó.
Cố An: -.. -
- Thượng.. Cố An đại nhân, ngài và Vị Ương đại nhân là đạo lữ sao?
- Ta có nương tử, ở trong thành, một năm trước thành thân.
- A..
Vượng Tài đảo tròng mắt, nhìn ra được nó rất muốn tìm đề tài.
- Cố An đại nhân ngươi yên tâm, mặc dù ở yêu giới bọn họ đều gọi ta ngọc thụ lâm phong, nhưng ta tuyệt đối sẽ không ra tay với nương tử của ngươi.
- Cố An đại nhân, nương tử của ngài nhất định cũng là xinh đẹp thiên tiên tồn tại đi, ta nói với ngươi a, nguyên bản ở trong rừng rậm vị đại yêu kia, rõ ràng xấu muốn chết, dưa chuột mặt to một cái, còn cả ngày ăn mặc chính mình, thật đúng là coi mình như tiên nữ rồi.
Không có trả lời Vượng Tài, Cố An coi nó đang đánh rắm.
Với bộ dạng người mẫu chó này, Tô Mị Nhi còn có thể coi trọng?
Cố An có thể nhảy lầu.
Cũng không phải chửi bới diện mạo Vượng Tài, chủ yếu là bộ dạng nó thật sự rất giống người.
Có lẽ là biến hóa thuật không hoàn toàn học rõ ràng, tuy rằng Vượng Tài biến thành hình người, nhưng đầu của nó so với nguyên lai cũng chỉ là thụt vào đi một ít, cái miệng dài kia phóng tới trong thành Bình An cũng là cực kỳ khủng bố tồn tại, hắn lớn lên thật là rất giống một con chó vàng..
Còn ngọc thụ lâm phong?
Bốn chữ này không dính dáng gì đến nó.
- Lần trước con đại yêu kia còn đi nhân gian làm một cái váy, dùng nước sông làm gương ở đó tự mãn, Cố An đại nhân ngươi không thấy, cười chết ta rồi.
Bất tri bất giác, Cố An và Vượng Tài đã về tới thành Bình An, trăng sáng cũng treo cao trên không trung.
Cố An không để ý tới Vượng Tài,