Tiểu quốc Nam Ly ở Nam Cương, biên thùy (*) phía tây có núi, tên gọi Tiên Tích sơn. Rặng mây đỏ lượn lờ quanh năm trong núi, tiên khí ẩn hiện, loạn thạch đá lởm chởm trên đỉnh như bay tới từ thiên ngoại, nằm giữa rặng mây đỏ càng lộ ra vẻ đặc dị.
[* vùng đất ranh giới]
Người xưa tương truyền trong núi có tiên. Đương nhiên, chưa từng có ai tìm được nửa sợi lông mao nào của tiên. Rặng mây đỏ trong núi cũng trở thành đề tài để mọi người bàn tán trong lúc rảnh rổi, ngoại trừ ngẫu nhiên có vài người cố chấp đi tìm tiên ra thì không khác gì những ngọn núi nhỏ tầm thường.
Nửa đêm.
Thiếu niên chậm rãi leo lên đỉnh núi, đứng ngay trong đống loạn thạch chồng chất.
Hắn không phải người tìm tiên, mà chỉ là thôn dân dưới chân núi.
Có điều kỳ quái chính là, từ năm mười sáu tuổi, hắn thường xuyên có một loại xúc động không nói rõ, phảng phất như trên núi có cái gì đó đang chờ mình. Mỗi lần không thể kiềm chế, hắn sẽ tới đỉnh núi ngẩn người một hồi, nhưng đó giờ chưa có thu hoạch được gì.
Loạn thạch trên đỉnh núi rất thô ráp, trên mặt có một vài hoa văn rất cổ xưa, nhưng mất trật tự không được hệ thống. Thiếu niên đưa tay vuốt ve, có cảm giác rất thân thiết khó tả, cảm giác chưa bao giờ xuất hiện...
- Không biết có phải có quan hệ với cha mẹ hay không? Lúc nào đi hỏi bọn người Từ bá đều nói mình đang nói mê.
Thiếu niên ngẩng đầu nhìn mặt trăng và các ngôi sao xung quanh trên bầu trời, ánh trăng đã lên đỉnh đầu, thông qua rặng mây đỏ nhìn lên trên thế mà nhìn thấy ánh trăng có màu đỏ.
Chính vào lúc này, trong đống loạn thạch bỗng nhiên truyền đến tiếng nói chuyện.
- Thật xui xẻo, lại chạy thật xa đến ngọn núi rách rưới này, cũng không biết Tiểu Đào Hồng của Di Hồng viện bị tên vô liêm sỉ nào chiếm tiện nghi trước nhất.
Có người đáp lại.
- Câm miệng, quốc sư nói...
Theo tiếng nói, hai người đi ra từ trong đống loạn thạch nhìn thấy thiếu niên, đồng thời khẽ giật mình, người vừa lên tiếng nhanh chóng nuốt lời đang muốn nói hết xuống. Tiện đà nhe răng ra cười, hai thanh trường kiếm đồng thời đâm về thiếu niên.
Tâm tư thiếu niên nông thôn thuần phác, kiến thức rất ít, thường ngày cũng sẽ gặp một vài người đi tìm tiên, mà ai cũng đều rất khách khí đối với cư dân bản địa bọn họ. Hắn căn bản không có nghĩ tới vừa gặp mặt, hai người này không nói hai lời đã muốn giết người, thẳng đến khi bị hai thanh trường kiếm đâm xuyên qua người, hắn cũng không biết lý do là gì.
Hai người kia cười. Thiếu niên nằm giữa đống loạn thạch, máu tươi ồ ồ chảy ra từ ngực, trừng mắt nhìn về phía hai người đang rời đi, trong lúc gần chết chỉ muốn hỏi một câu “vì cái gì”?
Hai người đánh giá thấp sinh mệnh lực của thiếu niên, cho rằng hắn hẳn phải chết. Trên thực tế, thiếu niên luyện võ từ nhỏ, nếu không phải quá mức chủ quan không đề phòng... Bọn hắn muốn giết hắn thật không dễ dàng như vậy. Thiếu niên vẫn còn chưa chết, chậm rãi phát hiện, loạn thạch thấy từ nhỏ bị máu tươi của mình vẩy lên dần dần phát sinh biến hóa.
Dưới ánh trăng, tảng đá chậm rãi nhấp nhoáng ra tia sáng màu lam hòa cùng với màu đỏ tươi của máu, rất kỳ bí quỷ dị. Hào quang như bị lây bệnh, loạn thạch quanh người hắn cũng bắt đầu nhấp nhoáng ra ánh sáng màu lam. Chưa đến một khắc, tất cả loạn thạch trên đỉnh núi đã hóa thành màu lam, thiếu niên gần chết nằm trên mặt đất đột nhiên biến mất không thấy.
Trước mắt vặn vẹo một hồi, sau đó là một mảnh huyết hồng mênh mông giống như thế giới do máu tươi nhuộm thành, nhìn không thấy cuối cùng, nhìn không thấy giới hạn, trong tằm mắt chỉ có những bộ xương trắng đầy đất, mùi hôi lành lạnh.
Trên mặt đất, ngoại trừ bạch cốt, còn có mảnh nhỏ của bia đá, mảnh nhỏ của các loại binh khí, chuôi kiếm, mũi kiếm tứ tán mất trật tự, ở trong sương mù màu đỏ xung quanh phảng phất như có vô số gương mặt người đang vặn vẹo, đang nộ hống, hoặc đang kêu rên.
- Cái này... Địa ngục sao?
Ý thức thiếu niên đã sắp tan rả.
- Ta hận...
Thiếu niên cũng không phát hiện, trong khu vực đặc thù này tựa hồ có linh khí đặc biệt nào đó đang từng bước tu bổ thân thể hắn, thân thể vốn không có chút máu mà chết đang chậm rãi khỏi hẳn. Đáng tiếc, linh hồn của hắn đã quá mức suy yếu, ý thức sắp tan rả, không sống được.
Trong lúc linh hồn đang gào rú không cam, một câu nói bỗng nhiên vang lên mơ mơ hồ.
- Huyết mạch này... Khó trách có thể đến đây...
- Huyết mạch?
- Ngươi sắp chết?
Âm thanh kia tựa hồ rất cao hứng.
- Linh hồn suy yếu như vậy, vừa vặn vừa vặn!
Thiếu niên không kịp phản ứng, một cổ cảm giác âm hàn không biết vọt tới từ nơi nào xuyên qua linh hồn, nhanh chóng tiến vào sâu trong thức hải. Thiếu niên chỉ có thể cảm thấy hình như có một mặt quỷ nhe răng cười khủng bố đang đánh tới sâu trong linh hồn mình.
Hắc ám không giới hạn bao vây chính mình, đang dần cắn nuốt.
- Đoạt xá...
Đây là ý thức cuối cùng của thiếu niên.
Không thể về nhà, trước bị người giết, sau lại bị đoạt xá... Được rồi, dù sao cũng phải chết, linh hồn thiếu niên phát ra tiếng rống giận cuối cùng.
- Chiếm thân thể của ta, ta thật muốn hỏi quốc sư gì đó một câu, vì cái gì?!
Chính vào lúc này, một đạo linh hồn không biết phát ra từ đâu bỗng nhiên xâm nhập vào thời không vặn vẹo.
Phảng phất như cảm nhận được dẫn dắt từ cái xác vừa mất đi linh hồn kia, linh hồn mờ mịt kia chui vào xác thiếu niên.
Mặt quỷ đang đoạt xá có chút ngoài ý muốn, chợt cảm ứng được linh hồn mới tới cũng không cường đại, hoặc không làm, đã làm thì cho xong, thôn phệ luôn cả linh hồn mới tới, tiêu hóa hết cả hai.
“Oanh!”
Một tiếng vang lên, toàn bộ tin tức khổng lồ tràn vào số lượng lớn vượt qua dự đoán, xông đến quá mạnh để mặt quỷ không biết làm sao, chỉ nghe một tiếng kêu đau đớn, linh hồn của hắn bị linh hồn mới đẩy ra bên ngoài.
Tựa hồ như bị công kích trí mạng, mặt quỷ suy yếu hư nhược đi rất nhiều, đã không thể ngưng hình nổi, đành lui trở về, rời khỏi cổ thân thể này.
Trong người thiếu niên chỉ còn lại linh hồn mới.
Thiếu niên mở mắt, một mảnh mờ mịt.
- Nguyên lai ta đã chết... Rồi, thực sự là địa ngục ah, địa ngục là như vậy sao?
Lặng im.
Sau một lúc lâu, đột nhiên có âm thanh yếu ớt vang lên.
- Máy tính, điện thoại, video, tiểu thuyết AV chiếm đầy linh hồn ngươi là thứ gì thế?
Thiếu niên nói.
- Ah? Trong Địa ngục đã nhiều năm mà còn không biết những thứ này?
“...”
Âm thanh lại im lặng nửa ngày, mới bất đắc dĩ lên tiếng hỏi.
- Ngươi là ai?
- Ta gọi Tần Dịch.
Âm thanh kia giống như đang cười cợt.
- Đúng dịp, ta vừa thôn phệ linh hồn mới biết được, vị bị ngươi phụ thể này cũng gọi là Tần Dịch thì phải.
Nghe xong lời này, thiếu niên lập tức cảnh giác.
- Không đúng, đây không phải địa ngục... Ngươi là ai?
- Ngươi có thể gọi ta là Lưu Tô.
Âm thanh kia chậm rãi lên tiếng.
- Đây không phải địa ngục cũng coi như là địa ngục, ngươi... Muốn đi ra ngoài không?
- Đi ra ngoài như thế nào?
- Nhặt ta lên, tự có thể ra ngoài.
- Nhặt… Lên…?
- Bên cạnh tay ngươi có một Lang Nha bổng đang đâm vào mặt đất đấy, đó là ta.
Tần Dịch: “...”
Ngay khi Tần Dịch rút Lang Nha ra khỏi mặt đất, không gian vặn vẹo, bỗng nhiên không còn thấy khu vực âm u kia nữa, trợn mắt lại đang trên đỉnh núi, mặt trăng sáng tươi trên bầu trời, rặng mây đỏ vẫn đang lượn lờ.
Cùng lúc đó, thôn nhỏ dưới chân núi.
Có lão nông ngồi dậy từ trên giường.
Tiều phu mở cửa ra ngắm trăng.
Chó vàng đang nằm ở cửa thôn quay đầu nhìn về phía đỉnh núi.
- Cửa mở rồi?
- Chưa có mở.
- Đó là bởi vì ta là người thủ cửa, mà ngươi chỉ là người thủ mộ.
- Kỳ thật ta cũng không muốn thủ mộ.
- Vậy vì sao ngươi không đi?
- Hắn đã đi, đây cũng không phải là mộ nữa.
- Ta từ trước đến nay chưa từng thấy ngươi nói chuyện có đạo lý như vậy.
Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần
...
Hoàng cung Nam Ly.
- Phụ vương an khang.
- Thanh Lân, Thanh Quân, các con tới đúng lúc, quả nhân tối qua mới dùng Kim Đan của quốc sư, cảm thấy trẻ hơn vài tuổi, các con xem có phải tóc trắng trên đầu ta đã bớt đi một chút?
Vương Tử trẻ tuổi trầm mặc nửa ngày, thấp giọng nói.
- Phụ vương, trên đời này không có...
Mắt thấy sắc mặt phụ vương đang trầm xuống, Vương Tử không có nói tiếp, trực tiếp thay đổi chủ đề.
- Đêm qua, đại tướng quân báo, Tây Hoang quốc đang tập trung hoả lực ở Thạch Thành, giống như có dị động.
Quốc vương không kiên nhẫn mà phất phất tay.
- Con tự đi xử lý đi.
- Vâng.
Vương Tử yên lặng lui ra.
Rời khỏi hoàng cung, quay đầu nhìn lại một hồi, Vương Tử chuyển dời ánh mắt nhìn về phía đạo quan vàng son lộng lẫy ở thành tây. Chỗ đó, khách hành hương đông như mắc cửi đang thành kính dập đầu, tiên nhạc vang vọng, miếu đạo sĩ lượn lờ khói lửa tựa như Tiên cung.
Ánh mắt Vương Tử dần dần trở nên lạnh lùng.
- Ca ca cũng chán ghét Đông Hoa Tử?
Âm thanh thanh thúy vang lên bên tai.
- Cũng?
Vương Tử nhìn về phía muội muội.
- Không phải muội rất ngưỡng mộ tiên nhân sao?
- Ta ngưỡng mộ tiên nhân, nhưng chẳng lẽ tiên nhân không phải ăn gió nằm sương, đi mây về gió à? Làm sao có thể tới thế tục phàm trần của chúng ta làm cái đồ bỏ đi như quốc sư kia?
Vương Tử nhịn không được cười to.
- Không sai.
- Ai, thật ra, rất nhiều địa phương đều có truyền thuyết về tiên nhân, chúng ta đi tìm một tiên nhân chân chính đi, nếu tìm được, ta sẽ đi theo hắn tu hành...
Vương tử nhìn miếu đạo sĩ đến xuất thần một hồi, mỉm cười đáp lại.
- Tốt, đợi ta rảnh rỗi, đi tìm cùng muội.
- ...
Hai tháng sau, không khí cuối thu dễ chịu.
Đang lúc hoàng hôn.
Thôn nhỏ dưới chân núi, khói bếp khoan thai bay lên, mấy đứa bé chạy băng băng đùa giỡn trong thôn, đồng ruộng ven đường còn có nông phu đang cắt lúa, chó vàng lười biếng mà nằm sấp ngoài cửa nhà, khẽ ngửi mùi cơm chín trong nhà sau lưng.
Tiếng vó ngựa từ xa đến gần đạp vỡ sự yên tĩnh của tiểu thôn. Chó vàng chấn kinh ngồi dậy, cong người lên cảnh giác mà nhìn bụi mù nơi xa.
Hai con tuấn mã một đen một trắng chạy như bay mà đến, đến cửa thôn đồng loạt thả chậm, ngẩng đầu nhìn về phía ngọn núi cách đó không xa.
Nắng chiều chiếu rọi ngọn núi, mây mù mơ hồ dạ lên một mảnh đỏ rực, có loạn thạch cao vót nơi chân trời, rặng mây đỏ lượn lờ xung quanh như đang muốn bay tới tiên cảnh.
Chân núi có mục đồng cưỡi trâu, tiếng sáo khoan thai, làm cho bức họa nông thôn này càng thêm tường hòa.
- Đúng như bọn hắn nói, nơi