Tần Dịch biết rõ Nam Ly quốc mặc dù hẻo lánh, tự cấp tự túc, cũng không phải không có địch nhân ở bên cạnh.
Tây Hoang quốc chính là địch nhân vốn có của Nam Ly. Không giống Nam Ly lập quốc ngàn năm, văn hóa đã rất tiếp cận Trung Thổ, Tây Hoang quốc chẳng qua là quốc gia mới quật khởi trăm năm nay, hình thành từ bộ lạc man hoang, dã man hung hãn, nhiều lần xâm chiếm. Đương nhiên, người Nam Ly cũng không phải dễ trêu, có nhiều đại tướng chống lại Tây Hoang thậm chí phản công, hai nước giao chiến đã trăm năm.
Hơn một tháng trước, Nam Ly mới đánh lui một lần Tây Hoang tiến công, mà tọa trấn kinh sư điều binh khiển tướng chính là vị Thanh Lân vương tử trước mắt. Tần Dịch sao có thể nghĩ đến, người này chân trước vẫn đang chống lại địch quốc, chân sau liền theo muội muội tìm Tiên.
Hơn nữa, trước kia Lý Thanh Lân còn tự mình ra chiến trường nhiều lần, trường thương nhiễm máu của vô số địch nhân.
Bản thân Tần Dịch không mang chí hướng cao, nhưng vẫn có vài phần bội phục đối với người như vậy. Cũng trách không được Lý Thanh Quân cho rằng ca ca và quốc sư tranh đấu thuộc về tranh đấu giữa chính tà, đây rất giống tranh đấu giữa lương tướng của đất nước và yêu nghiệt hại nước.
- Cho nên Lý huynh là thái tử?
Tần Dịch không hiểu rõ lắm đối với cái này.
- Không phải. Ta còn có một Vương huynh, hắn là con trai trưởng, mới là thái tử.
Lý Thanh Lân nở nụ cười.
- Vương huynh từ nhỏ học thuật trị quốc, không giống ta với Thanh Quân hữu dũng vô mưu, chỉ có thể đánh trận.
Tần Dịch nghiêm túc nhìn nét mặt của hắn, cái gì cũng nhìn không ra.
Lý Thanh Quân nói.
- Cái gì gọi hữu dũng vô mưu? Hoặc lĩnh quân tác chiến, bảo hộ biên cảnh, cho dân chúng an bình, hoặc xông xáo giang hồ, trảm gian trừ ác, mới là mong muốn của ta và huynh. Chẳng lẽ lại học các bà cô khuê các thêu hoa, mảnh mai vô lực làm ra vẻ ta đây?
Lý Thanh Lân cười giải thích cho Tần Dịch.
- Thái tổ Nam Ly ta vốn xuất thân từ giang hồ, tổ chế có quy định, đệ tử Vương gia đều cần phải che giấu thân phận một mình lưu lạc, rèn luyện hồng trần. Mặc dù các đời cũng xuất hiện một ít chuyện không đành lòng nhìn thấy, nhưng chỉnh thể vẫn rất có lợi đối với bầu không khí trong vương thất, cho nên kéo dài đến nay. Bất quá cũng chính vì như thế, bầu không khí các đời công chúa gả ra ngoài đều có chút cái kia...
Tần Dịch cũng không nhịn được cười, trách không được vương tử công chúa một mình xuất hành, thì ra có lệ này. Lại nói, lệ của vị thái tổ này ngược lại rất thú vị... Nhưng như vậy nuôi dưỡng ra công chúa, chỉ sợ phò mã bình thường rất khó tiêu.
Lý Thanh Quân xùy một tiếng.
- Xuất giá làm gì? Chờ ta tìm được tiên nhân, từ nay về sau ngao du trời trăng, trảm yêu trừ ma, há không thoải mái?
Lý Thanh Lân cười một tiếng, không đáp lại.
Tần Dịch cũng cười, luôn cảm thấy muội tử này không nên đầu thai làm công chúa, làm hiệp nữ mới tốt.
Lại nói tiếp, nếu muội tử khao khát tiên duyên, không biết nếu nàng gặp gỡ Lưu Tô sẽ như thế nào... Có lẽ tam quan hai người sai biệt, cãi nhau còn hung hăng hơn so với mình.
Lúc này, ba người đã đi đường rất lâu, phía trước đã mơ hồ thấy được hình dáng quận thành.
- Đây là Hoành Sơn quận, qua quận này đi nhanh không đến hai ngày sẽ đến Ly Hỏa Thành, trước tiên có thể ở chỗ này nghỉ ngơi chỉnh đốn một chút.
Lý Thanh Lân xuống ngựa, giống như nhân vật giang hồ bình thường dẫn ngựa vào thành. Tần Dịch cũng đã xuống ngựa đi theo phía sau, quan sát quận lớn này.
Xuyên đến mới hơn hai tháng, cách thôn xa nhất cũng mới chỉ tới thị trấn, thật sự chưa chuyên tâm quan sát qua phong thái của thành phố lớn thời cổ đại.
Dân số Nam Ly không nhiều, quận trên cũng không có cảm giác quá náo nhiệt, rất nhiều người đi đường xách đao mang kiếm, nổi bật lên dân phong bưu hãn, phong tình bất đồng với Tiên Tích Thôn biệt lập với thế giới bên ngoài. Cửa thành dán các loại bảng cáo thị, còn có dân gian treo thưởng, chẳng qua nhìn đã treo bảng rất lâu, người qua đường đã không để ý mà trực tiếp đi ngang qua.
Tần Dịch ngừng chân nhìn một vòng, có bảng cáo thị trưng binh, cũng có bảng cáo thị sưu tập một ít vật, trong đó có "Sí Diễm Toại Thạch". Con dấu khác với bảng trưng binh, giống như bùa chú của Đạo gia, có thể thấy được đây là của quốc sư treo, không phải danh nghĩa triều đình, như vậy công dụng cũng chưa chắc là luyện đan cho quốc vương, nói không chừng vì chuyện nhà quốc sư.
Nhưng hết lần này tới lần khác, khi xảy ra chuyện, người khác chỉ biết úp cái nồi vào trên người quốc vương. Đương nhiên, cũng do quan viên địa phương nịnh bợ quốc sư, hoặc mượn cơ hội tự mình vơ vét, dẫn đến dân oán.
Tóm lại, Nam Ly quốc này thật sự có chút không khỏe mạnh.
Bên cạnh Lý Thanh Quân liếc mắt nhìn hắn, ý vị khó hiểu.
Tần Dịch biết rõ ý của nàng, lúc trước "Mời chào" mình, nàng đã bày tỏ có thể giúp hắn kiếm một ít dược liệu khó được. Phối hợp với thân phận của nàng, lời ấy thật sự không phải giả, giống như quốc sư có thể dùng lực lượng cả nước tìm kiếm tài nguyên, như thế nào cũng mạnh hơn mình - một người mù mịt không manh mối mò mẫm tìm.
Lý Thanh Quân nhàn nhạt mở miệng.
- Nếu như ngươi thật sự có thể giúp được việc, đến lúc đó để ngươi thay thế hắn cũng chưa hẳn không thể.
Tần Dịch lắc đầu, không có đáp lời. Thấy Lý Thanh Quân mặc dù