Lúc Trương phu nhân gõ cửa phòng Lý Thanh Lân, Lý Thanh Lân đang khoanh chân ngồi tu luyện ở trên giường, nghe được tiếng gõ cửa cũng không có biểu lộ gì, nói thẳng.
- Mời vào.
Cửa mở, hương thơm đầy phòng. Trương phu nhân bưng một bầu rượu uyển chuyển mà vào, ôn nhu hỏi.
- Hàn xá thôn quê, tiếp đón không được chu đáo, công tử chớ trách.
Lý Thanh Lân mở mắt nói.
- Phòng trọ của phu nhân sạch sẽ tinh xảo, cũng không có gì không chu đáo, tại hạ tạ ơn phu nhân thu lưu.
Phu nhân kia buông rượu xuống, lấy bầu rót rượu, ôn nhu nói.
- Thôn quê không có vật gì khoản đãi khách quý, ban đêm rét lạnh, không bằng uống một chén rượu nóng?
Lý Thanh Lân nhìn nàng không nói lời nào.
Chỉ cần không phải đầu đất đều nhìn ra được ý thông đồng rõ ràng trên mặt nàng, huống chi Lý Thanh Lân vốn đang đợi nàng?
Trương phu nhân thấy Lý Thanh Lân không tiếp lời, liền nâng chén tự mình khẽ nhấp một ngụm, khẽ cười nói.
- Rượu nóng vừa đúng.
Một bên nói, một bên chậm rãi đi tới bên giường, đưa chén rượu mình nhấp qua tới trước mặt Lý Thanh Lân.
- Công tử có thể uống không?
Lý Thanh Lân tiếp rượu, lộ ra một nụ cười.
- Rượu thơm, phu nhân cũng thơm, tại sao không thể uống?
Thần sắc Trương phu nhân càng thêm quyến rũ, sóng mắt như muốn chảy ra nước.
- Công tử còn muốn càng thơm hơn không?
Lý Thanh Lân nhìn nàng một thân đồ tang, thở dài nói.
- Chỉ là phu nhân hôm nay như vậy... Làm cho lòng người không yên.
- Cái kia lại có quan hệ gì? Chuyện cũ đã qua, người luôn phải xem tương lai.
Trương phu nhân ma mị nói.
- Huống chi một thân đồ tang này chẳng lẽ không phải càng thú vị?
- Xác thực rất thú vị.
Lý Thanh Lân giống như cười mà không phải cười.
- Không ngờ trong nông trang này lại có phong tình như thế.
Trương phu nhân vũ mị nói.
- Ta Thấy công tử không phú cũng quý, kiến thức rộng rãi...
Lý Thanh Lân cười nói.
- Phu nhân có tình thú như thế còn hơn dong chi tục phấn trong nhà tại hạ, không bằng cùng ta hồi kinh như thế nào? Đảm bảo phu nhân hưởng dụng không hết vinh hoa phú quý, hơn xa nông trang sơn dã này, ngay cả một món đồ trang sức tốt cũng không có.
Phu nhân khẽ thở dài.
- Ly Hỏa Thành a... Ta bạc mệnh, chỉ sợ không có duyên hưởng thụ phú quý. Công tử nếu có ý, liền làm bạn với ta một đêm, lưu lại chút hồi ức là được...
Lý Thanh Lân cũng không biết muội muội cùng Tần Dịch đã dò xét được gì, trên góc độ của hắn cũng đã đạt được đáp án mình muốn.
Thiết lập ván cuộc quả nhiên là quả phụ nông trang lẳng lơ này, cũng không phải liệt nữ giữ đạo hiếu. Nếu loại người này thật sự có thể trèo lên cành cây cao kinh thành hưởng thụ vinh hoa, tám phần là không thể chờ đợi được, cho dù có nguyên nhân không đi cũng sẽ do dự một chút lại trả lời đấy, nhưng nữ nhân này lại không hề suy nghĩ lập tức từ chối.
Nếu không phải ham đồ vật nàng kinh doanh trong nông trang, thì là sợ hãi chuyện không thể cho ai biết của mình sẽ không thể gạt được những quyền quý kinh thành.
Cho dù chuyện quái dị trong trang không phải nàng gây nên, cũng tất có chỗ liên quan.
- Đã như thế, tại hạ đương nhiên không thể làm trái với hảo ý của phu nhân.
Lý Thanh Lân rốt cuộc ngửa cổ uống hết rượu trong chén.
Thấy hắn uống rượu, trong mắt phu nhân lộ ra vẻ vui mừng.
Lúc này, đạo cô đã đến bên ngoài gian phòng trọ, vẫn như cũ đứng trên nóc nhà đối diện. Thấy tình hình này, đạo cô âm thầm lắc đầu.
- Tử khí nồng đậm như thế, dùng bao nhiêu hương liệu cũng không thể che lấp hết, nữ nhân này không phải yêu cũng là quái. Lý Thanh Lân nhìn như có lòng phòng bị lại dám tùy tiện uống rượu nàng đưa tới.
Nàng nhìn không ra Lý Thanh Lân đang thử dò xét, luôn cảm thấy người này hết thuốc chữa, điển hình của thần hồn điên đảo.
- Thật sự kỳ quái...
Nàng nhìn mai rùa trong tay, đây là từ khi nhìn thấy Lý Thanh Lân liền bắt đầu bói toán.
- Long chiến vu dã, kỳ huyết huyền hoàng. Vì sao Lý Thanh Lân có loại quẻ tượng này, hắn không phải đã không ra chiến trường rồi sao?
Trong phòng, hai mắt Lý Thanh Lân bắt đầu mê loạn, lộ ra vẻ mặt mờ mịt, ham mê nữ sắc, thò tay đi ôm eo phu nhân kia. Đạo cô thở dài, không có tâm tư lại đi suy diễn quẻ bói. Bất luận vương tử này làm gì, chung quy không thể bỏ qua yêu vật hại người.
Đang định xuất thủ tương trợ, trong phòng chợt hiện dị biến.
Phu nhân kia vốn đang cười không ngớt mà ngồi trong ngực Lý Thanh Lân, thò tay muốn đi cởi dây thắt lưng của hắn. Tay lướt nhẹ qua ngọc bội bên hông hắn, bỗng nhiên ngọc bội tản mát ra hào quang năm màu rất mạnh, trong hào quang như có lửa đốt khủng bố, theo tay của nàng thẩm thấu vào toàn thân.
"A!"
Phu nhân bắn ra như điện giật, thống khổ ôm đầu, lảo đảo đụng vào bàn ghế trong phòng, bầu rượu chén rượu rơi đầy đất, vẫn ôm đầu kêu rên.
Đây chính là âm thanh bọn người Tần Dịch nghe được.
- Ngọc bội kia...
Đạo cô ngẩn người, cũng không có ra tay, lặng lẽ quan sát.
Trong trang một mảnh hối hả, Thiếu trang chủ mang theo một đám trang đinh vội vàng lao đến, Tần Dịch cùng Lý Thanh Quân thừa dịp loạn thoát khỏi trang đinh còn lại, trực tiếp vọt vào cửa phòng.
Vào cửa, thứ nhìn đầu tiên thiếu chút nữa khiến cho Lý Thanh Quân ói mửa.
Dung nhan xinh đẹp của phu nhân kia đã bắt đầu thối rữa, giống như một tầng da người bắt đầu tróc ra, chi chít giòi bọ chui ra từ trong khuôn mặt, buồn nôn đến cực điểm.
Hào quang trên người Lý Thanh Lân cũng bắt đầu thu liễm, trở lại bình thường trước mắt bao người.
Một con thi trùng cực lớn từ từ thoát ly tấm da người, vọt ra ngoài cửa sổ, lập tức không thấy.
Sau lưng, Thiếu trang chủ cùng một đám trang đinh xem mà trợn mắt há hốc mồm.
Nghĩ đến nhu tình mật ý lúc trước, nghĩ đến mình không biết mây mưa cùng yêu quái này bao nhiêu lần, tất cả mọi người ở đây hầu như đồng thời xoay người nôn mửa.
Thi trùng yêu, đây là bản thể của Trương phu nhân, đơn giản là khoác một tấm da người tinh xảo.
- Thi trùng yêu."
Lưu Tô trong thức hải của Tần Dịch nói.
- Chẳng qua chỉ khoác một tấm da người, ngay cả hóa hình cũng không phải, dựa vào thải bổ tinh khí cùng sinh mệnh lực của con người mà phát triển. Cho nên, bộ dáng