Hắn tạm thời không nói, nghe Tần Dịch hỏi ý đồ đến đây, lấy ra một viên đan dược.
- Hôm nay tới vốn muốn mời Tần huynh giám định viên thuốc này một chút.
Tần Dịch nhận lấy, một viên đan dược màu đỏ to như quả bóng bàn, bề ngoài trơn bóng óng ánh, nắm rất cứng, lại có một chút cảm giác nhu hòa, quả thật như một viên hồng ngọc, mà không phải dược hoàn.
Lưu Tô trong thâm tâm "Xùy~~" một tiếng.
- Đây là điển hình của luyện chế sai, ngoại đan không phải chơi như vậy, uống đan này, không có chuyện cũng uống ra chuyện.
- Vật này chứa rất nhiều vật chất kim loại...
Thật ra cũng không cần Lưu Tô nói, Tần Dịch có thể cho ra phán đoán.
- Loại đan này có thể cho người ta hưng phấn nhất định, cảm giác tinh thần sáng láng trong thời gian ngắn, nhưng trường kỳ có hại đối với thân thể.
Lý Thanh Lân lộ ra vẻ vui mừng hiếm thấy.
Xác thực rất khó được, mặc dù hắn thường cười, nhưng Tần Dịch chưa bao giờ cảm thấy hắn cao hứng, chỉ có giờ phút này bỗng nhiên hiện ra mỉm cười nhưng rất thu liễm nhanh mới khiến cho Tần Dịch cảm giác nội tâm của hắn rất cao hứng.
Một lần giám định lại khiến cho nội tâm Lý Thanh Lân vui mừng, có thể thấy được hắn rất coi trọng Tần Dịch có thể nhìn thấu đan dược của Đông Hoa Tử hay không đến cỡ nào.
- Ta nói...
Tần Dịch ngạc nhiên nói.
- Đan lớn như vậy, sẽ không để cho phụ vương của ngươi nuốt hết chứ?
Lý Thanh Lân bất đắc dĩ nói.
- Quả thật nuốt hết. Ta vừa xem đã cảm thấy yết hầu đau nhức, thiệt thòi cho lão dám nuốt.
Hai người, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, đồng thời lắc đầu nở nụ cười.
Tần Dịch nói.
- Ngươi nói thẳng đáp án của ta cho phụ vương ngươi biết cũng vô ích.
- Quả thực vô ích, chẳng qua ta phải biết rõ trước.
Lý Thanh Lân cười nói.
- Hơn nữa. ta xác nhận ngươi quả thật có thể hiểu một ít thủ đoạn của Đông Hoa Tử, điều này rất quan trọng.
Chỉ sợ còn bao gồm chuyện hôm nay kiếm gỗ đào tự động tìm yêu để cho Lý Thanh Lân đổi mới nhận thức đối với thủ đoạn của Tần Dịch, càng có lòng tin. Tần Dịch ngầm biết, cố ý nói.
- Nếu như ta không hiểu thì sao?
Lý Thanh Lân rất không sao cả nói.
- Vậy vai trò của ngươi sẽ thay đổi, có thể làm người chuyên trách kể chuyện cho Thanh Quân giải buồn cũng không tệ, ta cũng thích nghe.
Tần Dịch thở dài, ném đan dược trở về.
- Ta hiện tại còn không biết ngươi định để cho ta phát huy tác dụng gì? Nếu như đấu pháp cùng Đông Hoa Tử, ta chưa chắc là đối thủ của hắn, dù sao ta hiểu biết quá ít về hắn.
- Đấu pháp? Có lẽ thế, tóm lại không có khả năng chấp hành thô bạo như thế, ta sẽ từ từ an bài.
Lý Thanh Lân mỉm cười.
- Trước hết ngươi cũng cần hiểu rõ từng phương diện của Đông Hoa Tử, ta hôm nay đến tìm ngươi, mang theo Dạ Linh, vốn có ý đó.
- Quan hệ gì với nàng?
- Thật ra cho dù không có kiếm gỗ đào của ngươi, ta định nói rõ thân phận của nàng cho ngươi nghe. Đối với tình huống của Đông Hoa Tử, Dạ Linh rõ ràng hơn so với rất nhiều người, nàng hầu như có thể nói cho ngươi biết hết thảy ngươi muốn biết.
Nụ cười của Lý Thanh Lân trở nên mập mờ.
- Cho nên ta để cho nàng đi theo ngươi, ngươi thật sự không muốn?
Nụ cười cùng ngôn ngữ của Lý Thanh Lân luôn có thể khiến cho Tần Dịch hồi tưởng lại MV nào đó đã từng xem qua, nhân vật nữ chính mập mờ mà nói với nhân vật nam chính "Ngươi thật sự không muốn? Ta còn là xử nữ ah..."
Lúc trước, nhân vật nam chính cự tuyệt, mà Tần Dịch... Cũng cự tuyệt.
- Người ta cũng không phải hạ nhân của ngươi, ngươi nói theo liền theo, không hỏi người ta có nguyện ý hay không?
Dạ Linh thủy chung không nói một lời lúc này bỗng nhiên lên tiếng.
- Nguyện ý.
Trong lòng Lý Thanh Lân thở dài một hơi. Hắn biết nàng rõ hết rất nhiều hành vi của mình, không thể để nàng thần phục thật lòng, cho nên không cố kỵ mặt mũi của hắn, có cơ hội "Chọn cây mà đậu" thì gấp không thể chờ như thế.
Đương nhiên... Có lẽ cũng do Tần Dịch vừa rồi mời nàng ngồi cũng không chừng.
Có một số việc, ngươi cho rằng rất nhỏ, nhưng trong mắt người khác nói không chừng rất quan trọng. Lý Thanh Lân biết rõ loại thái độ không dùng ánh mắt khác thường nhìn yêu quái, tùy ý đối đãi như con người của Tần Dịch xúc động đối với Dạ Linh lớn đến bao nhiêu.
Bởi vì trong tuổi thọ ngắn ngủi của Dạ Linh, gặp phải sự tình đều rất âm u.
Trong lòng mặc dù nghĩ như vậy, hắn cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài, nụ cười lại càng thêm ái muội.
Vốn tưởng rằng Tần Dịch hẳn sẽ tiếp nhận, không ngờ Tần Dịch lại quả quyết nói.
- Vẫn không cần, quân tử không đoạt đồ yêu thích của người khác.
Lý Thanh Lân ho khan.
- Nàng không phải vật yêu thích của ta, chỉ là hộ vệ.
Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến âm thanh của Lý Thanh Quân.
- Đưa hộ vệ? Ta xem xem, phải đáng tin cậy một chút đấy.
Theo tiếng nói, Lý Thanh Quân bước nhanh vào cửa, liếc mắt nhìn thấy Dạ Linh, liền nói.
- Ah, Dạ Linh à, ta thấy nàng rất kiệm lời, rất yên tĩnh, coi như cũng được, Tần Dịch yêu thích yên tĩnh. Chỉ là có chút hơi nhỏ hay không?
Nói xong lại lẩm bẩm.
- Ân, nhỏ một chút cũng tốt...
Không đợi Tần Dịch trả lời, đặt mông ngồi ở bên cạnh bàn vỗ vai Tần Dịch.
- Đưa ngươi thì thu đi, lề mề cái gì?
Tần Dịch trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Lý Thanh Quân hôm nay.
Đây là Lý Thanh Quân mặc nữ trang.
Lúc vừa trở lại kinh sư vẫn một thân nam trang, lần này thu xếp ổn thỏa tắm rửa trang điểm, nàng đương nhiên không thể tiếp tục mặc đồ của nam rồi.
Một thân áo lụa trắng, phía dưới là váy dài trắng như tuyết, bên hông đeo