Gió đêm thổi qua, toàn thân Lý Thanh Quân bị xối ướt đẫm lại không thể xuất chân khí hơi có chút run rẩy, Tần Dịch làm như không thấy, không có ý chiếu cố.
Lý Thanh Quân cũng cắn răng kiên trì rét lạnh, xách con thỏ trên mặt đất lên.
- Ta cho nó uống độc dược ta mang theo, dùng cái gọi dược hoàn giải bách độc của ngươi căn bản giải không được. Cho ta một lời giải thích!
Tần Dịch nở nụ cười.
- Bán thuốc dưới chân núi chỉ nhằm vào núi này, độc tố từ bên ngoài mang đến có quan hệ gì với ta? Dịch tả lợn Châu Phi chẳng lẽ cũng trách ta à?
Lý Thanh Quân tự động loại bỏ hai từ Châu Phi nghe không hiểu, cả giận nói..
- Đã biết ngươi sẽ nói như thế, vậy ngươi có năng lực giải độc của nó không? Giải không được thì chỉ là một tên lừa đảo không hề hiểu dược lý.
Tần Dịch tiếp nhận con thỏ, phát hiện toàn thân nó cứng ngắc như sắt.
- Nó đâu có trúng độc, mà một loại thuốc nào đó khiến cơ bắp cứ như đá, nếu con người dùng thuật này trong lúc đánh nhau rất có lợi đấy, chẳng qua có chút di chứng.
Tần Dịch tiện tay ném con thỏ đi.
- Nửa canh giờ, dược hiệu sẽ tự tiêu tán, còn muốn ta giải cái gì? Bảo ta giãn gân cốt cho nó, trừ khử di chứng? Ta nghĩ cứng lên thật ra cũng rất tốt...
Lý Thanh Quân sững sờ nhìn hắn, không biết nói gì cho phải.
Nói trắng ra là mình tùy hứng, tức giận ca ca giả bộ đi tìm tiên với mình mà lại có tính toán khác, khiến cho hành trình tìm tiên hào hứng bừng bừng của nàng giống như trò đùa. Nàng tức giận, cố ý chứng minh sai lầm của ca ca.
Nhưng thoạt nhìn... Ca ca nói đúng.
Kim Thạch Tán này do quốc sư Đông Hoa Tử phối chế, không phải dược sư bình thường có thể nhận biết. Tần Dịch này liếc mắt đã nhận ra, đúng là một phương sĩ ẩn cư.
Cơn tức tan đi, Lý Thanh Quân lập tức cảm thấy rét lạnh, ôm cánh tay co lại trên ghế rùng mình một cái. Chất lỏng màu trắng vẫn theo lọn tóc nhỏ xuống đất, trên mặt cũng bị dính đầy, đầu tóc mất trật tự, nhìn qua rất khổ.
Giữa lúc Tần Dịch cho rằng tiểu cô nương sắp khóc thút thít, lại thấy nàng từ từ đứng dậy, chậm rãi nói.
- Xin lỗi, là ta hiểu lầm Tần tiên sinh.
Nói xong đột nhiên quay người, xách thương bước nhanh ra ngoài, bóng lưng mảnh mai thẳng tắp như một cây trường thương.
- Tiểu cô nương rất hiếu thắng.
Tiếng Lưu Tô vang lên trong thức hải.
- Với tình trạng của nàng hiện tại, cơ thì bủn rủn, thân không còn chút chân khí, cũng không cầu ngươi giải trừ, cứ như vậy đi ra ngoài cũng không sợ bị sói ăn. Ai, ta nói ngươi có phải thái giám không? Lúc này còn không làm chút gì đó?
Lời này nhắc nhở Tần Dịch, hắn mở miệng.
- Cô nương dừng bước.
Lý Thanh Quân dừng một chút, thản nhiên nói.
- Chẳng lẽ tiên sinh muốn đền bù tổn thất?
- Hàn xá cung cấp phục vụ nghỉ lại, giường nóng trà nóng, thùng tắm thảo dược, giãn gân giãn cốt, hoạt huyết thông mạch, một đêm chỉ cần ba văn.
Lý Thanh Quân cũng không nghĩ tới Tần Dịch có thái độ này, vô thức muốn cự tuyệt, gió lạnh thổi tới, nàng nhịn không được hắt hơi một cái. Nghĩ tới trong núi cũng không an toàn, trạng thái lúc này đi tìm ca ca rất nguy hiểm, nuốt lời cự tuyệt trở về.
Im lặng một lát, lấy ra một thỏi bạc vụn đặt trên bàn đá trong sân nhỏ, mặt không thay đổi từ bên người Tần Dịch đi vào phòng.
- Chủ quán, múc nước.
Tần Dịch quay đầu nhìn nàng vào nhà, nhịn không được cười ra tiếng.
- Tiểu cô nương kỳ quặc.
Lưu Tô cười lạnh.
- Nam nhân kỳ quặc.
Nhìn cửa phòng đóng lại, Tần Dịch hạ giọng.
- Ta kỳ quặc chỗ nào?
- Có ai vào thùng tắm còn mang theo Lang Nha bổng không?
- Thế không phải quan hệ giữa chúng ta rất tốt, như hình với bóng...
- Bớt sạo đi.
Lưu Tô mỉa mai.
- Nàng xông tới để ngươi co lại thành một đoàn, thế mà không sợ ta là nữ xem sạch người ngươi?
Tần Dịch xùy một tiếng.
- Khí linh cũng có giới tính hả? Được rồi, cho dù có, một cây Lang Nha bổng có thể thai nghén ra khí linh nữ tính? Còn định đoạt xá nam nhân? Chớ đùa dùm lão tử, cho dù là nữ, chắc cũng là mặt xanh nanh vàng, cao lớn thô kệch, eo như thùng nước.
Lưu Tô không nói.
Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần
... ...
Lý Thanh Quân ngâm mình trong nước nóng, xuất thần nhìn bố trí trong phòng khách.
Nhà gỗ nhỏ phổ thông, không có sơn qua, nhưng được bào vô cùng cẩn thận, cây cột mượt mà trơn bóng, có thể tưởng tượng ra cảnh thiếu niên chăm chú bào gỗ. Phía ngoài có một tầng chất dính bóng loáng, giống như phòng mọt. Bệ cửa sổ có một chậu hoa nhỏ, nở rộ dưới ánh trăng, mùi thơm ngát quanh quẩn, thấm vào ruột gan.
Chăn cũng là bông tơ trắng thuần, tản ra hương thơm của ánh mặt trời, trải vô cùng chỉnh tề.
Trên tường có tranh, vẽ núi rừng mây mù. Cách vẽ có chút quái dị, dường như dùng bút kẻ lông mày vót nhọn vẽ ra, chỉ có màu trắng đen, nhưng thần kỳ có ý vị xa gần, vô cùng kỳ diệu. Trong mắt Lý Thanh Quân, tranh này thiên về trừu tượng, thiếu một chút ý cảnh thần vận, nhưng đã rất không dễ dàng đối với một thiếu niên, huống chi cách vẽ mới lạ như thế.
Trong tranh có đề chữ: Tần Dịch vẽ tại năm thứ nhất, tháng thứ hai, ngày thứ chín.
Không biết thời gian này có ý gì...
Tóm lại lịch sự tao nhã, tươi mát, Lý Thanh Quân có thể cảm nhận được một loại thái độ từ đó, cuộc sống không màng danh lợi mà tinh xảo. Rất khó tưởng tượng đây là nhà của một thiếu niên nông thôn, nhìn không ra quan hệ gì với cái gọi là phương sĩ thần thần đạo đạo, càng giống thư hương môn đệ (*) hơn.
[* Dòng dõi có học vấn]
Nước nóng trong thùng được bỏ thêm dược thảo, từng tia nhiệt lực thẩm thấu vào tất cả xương cốt tứ chi, xua tán hết hàn ý, dược hiệu của Nhuyễn Cân Tán cũng bị khu trục, mạch bị đoạn cũng khơi thông, chân khí lần nữa tuôn trào.
Lý Thanh Quân cảm thấy người gọi Tần Dịch này rất mâu thuẫn.
Thiết kế cạm bẫy ngay cửa sân, dù phòng dã thú hay phòng người, tóm lại nhìn qua như một người rất không có cảm giác an toàn, rất cẩn thận. Nhưng hai người giờ phút này xem như có thù lớn, hắn lại dám lưu mình ở trong nhà, trừ đi tất cả hạn chế cho mình.
Quả mềm lòng?
Thật sự cho rằng mình sẽ không