Tình cảnh lặng ngắt như tờ, các tướng sĩ nhìn Lý Thanh Lân, môi của mỗi người đều đang run lên, lại đều thất thanh, không biết nên nói lời gì mới tốt. Lý Thanh Lân cũng một mực đưa lưng về phía mọi người không quay đầu lại, thân hình kia đã trở nên gầy yếu mà lại còng xuống, Tần Dịch biết rõ quay đầu lại trông thấy có lẽ chính là một khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn, cũng không còn là Lý Thanh Lân phong thần tuấn lãng kia.
Hắn hít một hơi thật sâu, bỗng nhiên nói.
- Minh Hà đạo hữu, xem kịch đủ chưa?
Không khí yên tĩnh một lát, một trận gió thơm lướt qua mặt, Minh Hà đột ngột mà xuất hiện ở một bên.
- Yêu vật tàn sát bừa bãi tại phủ thái tử, sao đạo hữu không ra tay?
- Nếu không giết Dạ Linh, tự nhiên không giết đối phương, đứng ngoài quan sát phải triệt để.
Minh Hà có chút xuất thần mà nhìn mái tóc trắng của Lý Thanh Lân, tùy ý trả lời Tần Dịch.
Tần Dịch hỏi.
- Bây giờ kịch xem xong chưa?
"..."
Minh Hà im lặng, kết quả này khiến bất luận người nào ở ngoài đứng xem cũng không nghĩ tới, kể cả Lưu Tô cùng Minh Hà.
Tại một khắc trước, nàng cũng cảm thấy phong vân Nam Ly này bất quá chỉ như vậy, bất luận khoác lên bối cảnh như thế nào, cuối cùng cũng chạy không thoát bản chất tranh quyền. Lưu Tô cũng từng cảm thấy buồn tẻ vô vị, không cách nào cho "Nhân sinh buồn chán của nó gia tăng dư vị".
Nhưng không nghĩ đến cuối cùng sẽ có kết cục như vậy, đến tình trạng ngay cả loại người siêu thoát như các nàng đều cảm thấy động dung, cho tới giờ khắc này, Lưu Tô vẫn đang trầm mặc, không biết đang suy nghĩ gì.
Minh Hà cũng đồng dạng, nỗi lòng có chút phức tạp.
Tần Dịch bái chạm đất.
- Xin đạo hữu trợ giúp Lý huynh một lần, Tần Dịch ngày sau tất có chỗ báo.
- Bần đạo cũng bất lực.
Minh Hà khẽ thở dài.
- Bần đạo chẳng qua có tu vi hơn đạo hữu, các hạng học thức cũng chưa chắc hơn.
Tần Dịch chưa từ bỏ ý định hỏi.
- Quý tông môn không có một ít thuật pháp đặc thù, phản lão hoàn đồng các loại?
- Nếu có thể giúp người phản lão hoàn đồng thì có thể giúp người trường sinh bất lão. Nếu trên đời có thể có loại thuật pháp này, chúng ta cần gì phải khổ cầu đại đạo? Trừ phi đạt được Cửu Chuyển Kim Đan chân chính, hoặc thiên tài địa bảo cực kỳ đặc dị, cái này không phải Minh Hà có khả năng thấy rồi.
Tần Dịch im lặng. Đi đâu tìm vật như vậy?
Minh Hà lại nói.
- Bần đạo có thể giúp đỡ,tối đa chỉ là thi huyễn thuật, để cho trong mắt dân chúng Nam Ly, thái tử vẫn có bộ dạng lúc đầu. Về phần chuyện sau đó...
- Vậy là đủ rồi.
Lý Thanh Lân bỗng nhiên mở miệng.
- Xin đạo trưởng thi thuật.
Thanh âm già nua khàn khàn, như già bảy tám mươi tuổi.
Có một ít binh sĩ cũng nhịn không được khóc ra thành tiếng.
Minh Hà vung tay lên, có bụi mù nhàn nhạt lướt nhẹ qua thân thể của Lý Thanh Lân, trong mắt mọi người, bóng lưng của Lý Thanh Lân lại lần nữa cao ngất, tóc trắng một lần nữa biến thành đen nhánh.
Hắn chậm rãi xoay người, bình tĩnh nói.
- Trước hết rời khỏi nơi này, còn có rất nhiều việc cần giải quyết.
Nói xong câu này, hắn bước nhanh mà ra, dáng đi vẫn kiên định như cũ. Các tướng sĩ thở dài một hơi, loại cảm giác giống như trời sập kia tiêu tan rất nhiều, chỉnh tề mà xếp thành hàng đi theo phía sau ly khai. Cho dù già rồi, hắn vẫn là Lý Thanh Lân kia.
Chỉ có Tần Dịch yên lặng nhìn thi thể của Đông Hoa Tử, ngân thương xuyên qua thi thể đều không có rút ra.
Tình huống như thế nào sẽ khiến cho một Võ Giả ngay cả binh khí thiếp thân đều quên?
Hắn biết rõ, trong lòng Lý Thanh Lân tuyệt đối không bình tĩnh như bề ngoài.
Hắn yên lặng rút ra ngân thương, quay đầu nói với Minh Hà.
- Đạo hữu còn muốn ký túc tiểu viện rách nát của ta không?
Minh Hà hỏi.
- Ngươi vẫn hy vọng bần đạo có thể nghĩ ra biện pháp?
- Đúng, chúng ta cùng nhau suy tính, nói không chừng có biện pháp thì sao? Hắn dù sao cũng không phải già yếu chân chính, chẳng qua trúng nguyền rủa, nói không chừng có thể giải trừ thì sao?
Minh Hà bỗng nhiên nói.
- Vì sao ngươi để ý như vậy? Chẳng lẽ ngươi không muốn biết hắn sẽ lựa chọn như thế nào?
Tần Dịch nói.
- Ta biết trên đời thật sự có phương pháp trường sinh, nhưng trên lập trường của một vị vương tử, lý niệm dân giàu nước mạnh kiến công lập nghiệp không hỏi trường sinh của hắn càng làm cho ta tán thưởng. Cho dù nhiều năm sau Lý Thanh Lân cũng sẽ hồ đồ, ít nhất trong mấy thập niên này sẽ không, cường hành đặt người vào loại tuyệt cảnh này tra hỏi, lấy được đáp án cũng không có ý nghĩa, đó là Đông Hoa Tử một bên tình nguyện vặn vẹo. Đối với ta mà nói, căn bản không muốn biết rõ lựa chọn của hắn, chỉ hy vọng hắn không cần đối mặt loại lựa chọn này.
Minh Hà nhìn hắn một hồi, lắc đầu nói.
- Đạo hữu... Vẫn không giống một người tu đạo như cũ.
Tần Dịch lúc này thật sự không có tâm tình luận tiên phàm, càng không có tâm tình dùng thị giác đứng ngoài quan sát để đối đãi việc này, hắn không có nói thêm nữa, cầm theo ngân thương của Lý Thanh Lân quay người mà đi.
- Ta nói rồi, ít nhất trước mắt, ta không thể khám phá.
Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần
... ...
Ra khỏi địa cung, Lý Thanh Lân vẫn như cũ đứng ở bên ngoài, quân đội đã hơn phân nửa không ở bên người, lão tướng Tạ Viễn kia cũng không có ở đây.
Thấy Tần Dịch mang thương đi ra, Lý Thanh Lân khẽ cười khổ, tiếp nhận thương nói.
- Tạ ơn Tần huynh.
Tần Dịch nói.
- Ngươi không phải còn có việc muốn giải quyết sao?
- Ta cho người đi phong tỏa hoàng cung. Dù sao đã điều binh vào