Người bình thường thế giới này sẽ không có ý nghĩ như Tần Dịch, bởi vì Tần Dịch có Lưu Tô, phương pháp trường sinh bày ở trước mắt. Không giống rất nhiều người khổ cầu tiên duyên, vì một chút khả năng trường sinh, núi đao biển lửa cũng không chùn bước, càng đừng nói một chút hoang vu.
Lúc trước vượt qua biển khô lâu, bất luận ngươi có tán đồng cái gọi "Khô Cốt Trường Thanh" này hay không, ít nhất có thể chứng minh, phía trước khẳng định có một "Tiên nhân" hiểu được rất nhiều thuật pháp cư trú ở đây, hoặc có di chỉ liên quan.
Đây chính là tiên duyên.
Tần Dịch có thể coi thành quảng cáo thuốc mọc tóc mà bình phẩm xoi mói, người khác không có mấy ai có thể bảo trì tâm thanh tịnh khi tiên duyên trước mặt.
- Như thế xem ra, biển khô lâu phía trước cũng chưa hẳn là binh tốt canh cổng, trái lại, xem như biểu diễn tiên pháp, hấp dẫn người ta tiếp tục đi về phía trước.
Tần Dịch trầm ngâm.
- Đây là một loại phương thức tìm truyền nhân hữu duyên của Tu Tiên Giới sao? Nếu như không lại đi về phía trước, bia đá này sẽ đưa tặng một tầng duyên pháp?
Lưu Tô nói.
- Quả thật có loại phương thức làm ra vẻ này, có ít người còn đặc biệt thích chơi, làm các loại khảo nghiệm. Bất quá tạo ra ở loại địa phương này, cũng chỉ có thể tự sướng một mình? Có một Đông Hoa Tử trượt chân mà xuống đã là kỳ tích, còn trông cậy có mấy người trông thấy?
- Theo như vậy, phía trước không phải Luyện Yêu Trận chính là nguyền rủa, Đông Hoa Tử có thể đi ba cửa đại khái cũng là cực hạn.
Tần Dịch bỗng nhiên thò tay, kéo Dạ Linh đang muốn lui về phía sau.
- Ta lần này nhìn chằm chằm tấm bia đá cũng không phải cây gậy, ngươi biểu lộ gì?
- Không, không phải...
Dạ Linh nuốt nước miếng.
- Phía trước có một loại cảm giác rất quen thuộc, ta, ta sợ hãi.
Luyện Yêu Trận, không thể nghi ngờ.
Tần Dịch ngồi xổm trước mặt Dạ Linh, ôn nhu nói.
- Luyện Yêu Trận cũng chỉ là tà trận rác rưởi, ngươi có thể phá nó một lần, cũng có thể phá nó lần thứ hai, còn gì phải sợ?
Dạ Linh nói.
- Trận lần này khẳng định lợi hại hơn của Đông Hoa Tử.
- Nhưng lần này còn có ta.
Tần Dịch dừng một chút, luôn cảm thấy lời này có chút quen tai, sẽ không phải có mình vướng víu cho nên nàng mới sẽ so sánh như vậy?
Dạ Linh đáp.
- Vậy ta sẽ đi theo phía sau ngươi, có chuyện ta liền chạy...
Tần Dịch đành phải nói.
- Ngươi phải tin tưởng, thật ra ngươi còn lợi hại hơn so với chủ nhân nơi đây. Một địa phương ngay cả Đông Hoa Tử đều có thể ly khai, có thể mạnh bao nhiêu?
Dạ Linh biết không phải đơn giản như vậy, bởi vì Đông Hoa Tử đến địa phương thật sự nguy hiểm tuyệt đối sẽ không tiếp tục tìm đường chết, mà bọn hắn tức thì có thể. Dù sao, mục tiêu của bọn hắn là tìm được giải pháp, mà không phải du lãm.
Nàng do dự một chút, duỗi ra bàn tay nhỏ bé.
- Cho ta sử dụng Cự Hóa Phù lần nữa.
- ... Không có, chỉ có một lá, ai làm nhiều đồ chơi vô dụng này làm chi?
- Nhưng ta cảm thấy chỉ có cái này hữu dụng nhất trong tất cả bùa của ngươi,.
Mặt Tần Dịch không biểu lộ.
- Nếu như thật sự lớn mà không phải thoạt nhìn lớn, vậy ta đồng ý quan điểm của ngươi.
Con mắt Dạ Linh lấp lánh.
- Còn có thật sự lớn sao?
- Có, bất quá ta bây giờ vẫn làm không được.
Tần Dịch mặt mày hớn hở giải thích.
- Đợi ta lại luyện thêm, nếu như có thể Trúc Cơ, đại khái có thể...
Lưu Tô yếu ớt nói.
- Ta nói, ngươi mang hài tử đi đạp thanh sao? Có chút áp lực cùng khẩn trương của thám hiểm được không?
"Khụ khụ."
Tần Dịch tỉnh ngộ, kéo tay Dạ Linh.
- Đi đi đi, không quản là trận gì, xem thúc thúc một bổng gõ nó nhão nhoẹt.
- Nghe nói ngươi mới 16 tuổi, mỗi ngày tự xưng thúc thúc cũng không biết xấu hổ.
- Không gọi thúc thúc vậy gọi gì?
Dạ Linh đương nhiên nói.
- Ca ca.
Tần Dịch nháy nháy con mắt.
- Lặp lại lần nữa.
- Ca ca.
Tần Dịch mở cờ trong bụng, bước chân đều nhẹ hơn vài phần.
Lưu Tô thật sự muốn một gậy gõ bẹp hai đầu chó này.
Vì vậy nó làm ngay.
Lang Nha bổng trong tay phải Tần Dịch lặng lẽ vòng ra sau, muốn đánh xuống mông hắn.
Tần Dịch cũng không có phát giác tay phải của mình bị lôi kéo,