Nam Ly quốc, lấy ý chí của Nam Minh Ly Hỏa làm tên nước, thủ đô xưng Ly Hỏa. Tiên Tích Thôn là một thôn nhỏ ở phía Tây Nam.
Hơn hai tháng qua, Tần Dịch không phải không có đi nội thành chơi đùa, càng cố ý đi nghe ngóng rất nhiều tin tức, biết rõ đây là một đại lục vô cùng lớn, quốc gia mọc lên san sát như rừng. Nam Ly quốc chỉ là một quốc gia man hoang nhỏ, lại đi về phía Nam sẽ xuất hiện một liệt cốc vắt ngang, sâu không thấy đáy, chim bay khó lọt. Cũng không biết đối diện liệt cốc còn có càn khôn gì đó hay không. Trên lý luận, Nam Ly quốc chính là nước tận cùng phía Nam của đại lục.
Chính vì Nam Ly hẻo lánh, nhiều núi, nhiều rừng rậm, con đường gập ghềnh, giao thông cực kỳ bất tiện với Trung Thổ, tin tức bế tắc, tự cấp tự túc. Tần Dịch cố ý thám thính nhưng nghe không được bao nhiêu tình hình thực tế của Trung Thổ, phần lớn đều là "Nghe đồn", truyền qua truyền lại cũng không biết biến dạng thành bao nhiêu phiên bản.
Nhưng người daab nơi đây thiện chiến, trong rất nhiều đế quốc Trung Thổ hưng rồi suy đến diệt vong, tiểu quốc xa xôi này vẫn sừng sững không biết bao nhiêu đời, tựa như có thần phù hộ. Quốc vương hiện nay gọi Vũ Đức Vương, tại vị đã hai mươi năm.
Trước đó Tần Dịch nghe được địch nhân của huynh muội Lý gia là Quốc sư, không nghĩ tới huynh muội Lý gia đến từ đô thành Ly Hỏa. Nam Ly tuy nhỏ, cũng chia các quận, Ly Hỏa Thành cách Tiên Tích Thôn ít nhất cũng hai quận lớn, mấy tòa tiểu thành. Vốn cho rằng bọn họ đến từ quận trên, không ngờ lại là đô thành, còn là đại nhân vật có thể đối địch cùng quốc sư... Lý Thanh Lân có tính toán khác cũng thôi, Lý Thanh Quân này chỉ muốn đi di tích của Tiên hư vô mờ mịt trong truyền thuyết mà rất nhiều người không tin, chạy xa như vậy, thật rảnh rỗi sinh nông nổi...
- Tần huynh, ngươi thật sự không đổi ngựa?
- Không đổi. Đường này gập ghềnh, ngựa vốn chạy không nổi, đổi ngựa có thể nhanh hơn bao nhiêu?
Tần Dịch đương nhiên không sẽ nói cho bọn hắn biết thật ra mình có thể cưỡi ngựa đi chậm cũng đã không tệ, phi ngựa chắc mình sẽ ngã chết mất.
- Có thể nhanh hơn một chút cung là một chút, thật không hiểu vì sao thiếu niên như ngươi giống như lão đầu tử, làm cái gì đều chậm rì rì!
- Thanh Quân!"
Lý Thanh Lân ngăn cản muội muội.
- Tần huynh không đổi ngựa là vì nhớ tình, đây là phẩm chất đáng ngưỡng mộ. Huống chi Tần huynh nói không sai, đường này không hợp tuấn mã, đổi cái gì cũng giống nhau.
- Hừ, lúc chúng ta đi tới rõ ràng nhanh hơn bây giờ.
Trên sơn đạo, hai con tuấn mã, trên ngựa có hai người mặc cẩm y quý giá, đai lưng vàng bạc, ngân thương sáng loáng. Sau lưng mấy trượng đi theo một con ngựa già, trên ngựa có thiếu niên mặc xiêm y vải thô đang ngồi, bên hông ngựa treo Lang Nha bổng vô cùng bẩn, trên tay mang theo hồ lô cũ, khoan thai tự đắc mà uống rượu, làm như không thấy ánh mắt quái dị của người qua đường và ánh mắt liếc xéo của Lý Thanh Quân.
Lý Thanh Quân không để ý tới Tần Dịch, giận dữ nói với ca ca.
- Thật hy vọng thật sự có thần tiên, giá vụ đằng vân, cưỡi gió mà đi, thật tự tại.
Cô nương này trước kia cũng giận ca ca, hôm nay lại bắt đầu thân cận, cũng vì thân cận quá với ca ca từ nhỏ đến quen thuộc. Tần Dịch liếc qua, luôn cảm thấy muội tử này ăn rất thiếu muối, nói không chừng bị bán đi còn muốn giúp người đếm tiền.
Lý Thanh Lân lúc này không đả kích hào hứng tìm tiên của muội muội, ngược lại có chút cưng chiều nở nụ cười.
- Ta cũng hy vọng.
Lý Thanh Quân ung dung nói.
- Nếu là người đều sẽ hy vọng .
Sau lưng bỗng nhiên truyền đến tiếng ca.
- Sáng hiện Thương Ngô chiều vẫn còn, nhật nguyệt trong động ta là trời. Bảo kiếm trong hộp không ngừng gầm, không gặp..." (Tuyệt Cú (绝句) - Lữ Nham)
Lý Thanh Quân có chút say mê nhìn lên trời, bất kể có ý kiến gì đối với Tần Dịch, tiểu tử này thỉnh thoảng sẽ toát ra một vài câu thật sự rất dễ nghe.
Nhưng tiếng ca đến câu thứ tư bỗng nhiên ngừng, Lý Thanh Quân quay đầu nói.
- Còn nữa không?
- Ah, phía dưới là không gặp đồng nghiệp thề không truyền. Ta không biết vì sao muốn truyền đồng nghiệp không truyền nguyên tác, cho nên không hát tiếp.
"..."
Lý Thanh Quân cảm thấy ý nghĩa gốc nàng nghe rõ ràng, sau khi bị Tần Dịch xuyên tạc ngược lại không rõ, dứt khoát không quản hắn xuyên tạc cái gì, liếc mắt nói.
- Lại là đạo sĩ vân du bốn phương hát hay sao?
- Thật thông minh, biết đáp án rồi.
Lý Thanh Quân thở dài.
- Nói không chừng người ta là tiên nhân chân chính đấy.
- Thật ra thần tiên cũng có cưỡi lừa đấy.
Lại chém gió nữa rồi, Lý Thanh Quân trừng hắn một cái, mặc kệ hắn.
- Tần Dịch.
Trong thức hải lại vang lên âm thanh của Lưu Tô.
- Ngươi học mấy bài ca này ở đâu? Đừng lừa gạt ta đạo sĩ vân du bốn phương gì đó.
Tần Dịch im lặng.
- Ai cần ngươi lo?
- Ca tự mình sáng tác.
Lưu Tô thở dài.
- Có thể thấy được ngươi cũng rất khát vọng cảnh tượng như vậy, vì sao không cùng ta...
- Câm miệng, gậy cassette. Cùng lắm thì tự mình ta đi tìm tiên, giống như Lý Thanh Quân.
- A... Tiên duyên khó cầu, ngươi thật sự cho rằng ai cũng có số tốt như vậy? Từ năm đó... A...
Lại bắt đầu giấu đầu lòi đuôi dụ dỗ, Tần Dịch cũng đã quen, thuận tay nghiêng hồ lô, rượu xối vào đầu Lang Nha bổng.
Ai không muốn tu tiên, ai không muốn sáng du Bắc Hải chiều về biển Đông?
Nhưng