Bay tới nửa đường, mười tám thanh quang kiếm kia được linh lực tiếp tục
rót vào, càng ngày càng trở nên ngưng thật, giống như pháp bảo phi kiếm
bình thường.
Trận chiến này xảy ra vô cùng nhanh chóng, mãi đến
lúc này, Quan Bạch Phượng cùng đám tán tu mới nhìn rõ, cường giả đang
chiến đấu với Thiên Sinh Thần Thạch trên trời lại là Vũ La.
- Chẳng... chẳng lẽ ta nhìn lầm rồi sao, thật sự là tiểu tử đó sao?
Tu sĩ cao gầy hơi há miệng, không thể nào ngờ được chuyện đang diễn ra trước mắt.
Lúc này Lý Nguyên Hồng vừa đáp xuống, y vốn có chút giao tình cùng tu sĩ
cao gầy, thấy đối phương trọng thương trong lòng không nỡ, bèn tiến tới
đỡ dậy:
- Không phải hắn thì còn ai nữa?
- Lão Lý, ngươi không bị thương ư?
Tu sĩ cao gầy hiểu ra rất nhanh, một lúc lâu sau mới buông tiếng than dài, quả nhiên người tốt có kết cục tốt, đạo lý đơn giản ngay cả phàm nhân
cũng hiểu được, nhưng lại bị đám tán tu này vứt bỏ, Bọn họ tu đạo bao
nhiêu năm như vậy, rốt cục là tu cái rắm gì? Tu sĩ cao gầy chợt cảm thấy vừa xấu hổ vừa giận dữ.
Những tên tán tu khác cũng trợn mắt há
mồm, nhìn chăm chú Vũ La đang chiến đấu oai hùng cùng Thiên Sinh Thần
Thạch giữa không trung, trong đầu trống rỗng, chỉ còn lại một câu hỏi
duy nhất: Làm sao có thể như vậy được?
sắc mặt Quan Bạch Phượng
trở nên hết sức khó coi, không ngờ mình mang về một người thâm tàng bất
lộ, cường giả như vậy, muốn giết chết mình bất quá cũng chỉ là cứ chỉ
giơ tay nhấc chân, nhưng lại đi theo mình. Dù trí thông minh của Quan
Bạch Phượng không cao lắm, nhưng cũng hiểu được nguyên nhân: Thiên Sinh
Thần Thạch.
Giữa không trung, mắt thấy mười tám đạo quang kiếm
sắp sửa đâm trúng vào thân thể Vũ La, thình lình trong tay hắn xuất hiện một thanh cự kiếm: thần kiếm Thiên Tinh.
Trong nháy mắt mười tám kiếm đã chém tới.
Quang kiếm quả thật là hùng mạnh, nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi.
trước mặt đám tán tu, quang kiếm này cơ hồ là bất khả chiến thắng. Dù là đối
mặt Quan Bạch Phượng, mười tám kiếm liên hoàn cũng đủ chém nàng thất bại ngay tại chỗ.
nhưng trước mặt thần kiếm Thiên Tinh, chúng trở nên yếu ớt không chịu nổi.
Vũ La cũng không có nghiên cứu qua kiếm pháp, nhưng một kiếm vừa rồi phúc
chí tâm linh, trong lúc không hay không biết hắn đã dùng tới búa thứ
nhất của Bát Hoang Đoán Tạo, Không cần biết bao nhiêu kiếm chém tới, ta
chỉ đâm ra ‘một kiếm’ mà thôi.
Choang một tiếng, mười tám thanh quang kiếm bị chấn tan thành vô số điểm sáng.
Trong cùng lúc đó, Vũ La đã nghĩ ra một bộ trận pháp phong ấn, Tam Tài tinh
khí thần hợp nhất, đâm ra một kiếm, mũi kiếm nhẹ nhàng điểm lên hào
quang của Thiên Sinh Thần Thạch. Trận pháp phong ấn chợt động, tầng tầng hào quang kết nối với nhau, hoàn toàn phong ấn Thiên Sinh Thần Thạch.
Thiên Sinh Thần Thạch tỏ ra hết sức không cam lòng, bạo phát nhiều tầng hào
quang màu đỏ máu nồng đậm, ra sức phá vỡ phong ấn, nhưng Bát Hoang Đoán
Tạo chính là vô thượng bí quyết vào thời Hồng Hoang, Bát Hoang Ma tộc
cũng từng cường thịnh một thời, thống trị toàn bộ thiên hạ, Tuy rằng
Thiên Sinh Thần Thạch là thần vật, nhưng dù sao nó cũng không xác định ý thức bản ngã rõ ràng, chiến đấu hoàn toàn dựa theo bản năng. Cho nên nỗ lực hồi lâu, càng giãy dụa càng bị siết chặt.
Nửa canh giờ sau,
rốt cục hào quang chợt lóe, trận pháp phong ấn đã hoàn thành, Một viên
đá to bằng trứng gà màu đỏ máu từ trên không rơi xuống, Vũ La thản nhiên đón lấy.
- Nếu ngươi dám độc chiếm viên Thiên Sinh Thần Thạch này, Cửu Đại Thiên Môn sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Quan Bạch Phượng quát to một tiếng, viên Thiên Sinh Thần Thạch này vô cùng
hữu dụng với nàng, bất kể thế nào cũng không thể để Vũ La cướp đi.
Vũ La không hề do dự, thu Thiên Sinh Thần Thạch vào trong Thiên Phủ Chi
Quốc. Sau đó hắn chậm rãi xoay người lại, nhìn Quan Bạch Phượng:
- Nàng bất quá chỉ là cáo mượn oai hùm, chỉ có thể lừa gạt những người
kia. Ngọc bài của nàng bất quá chỉ chứng minh thân phận đệ tử ngoại môn
Không Động. Huống hồ cho dù ta giết chết đệ tử thân truyền của Không
Động sơn, bọn họ cũng không dám làm gì ta.
Giọng hắn lạnh nhạt, nhưng rõ ràng khiến cho Quan Bạch Phượng có cảm giác hết sức tự tin, Quan Bạch Phượng biến sắc hỏi:
- Rốt cục ngươi là người nào, viên Thiên Sinh Thần Thạch này rất có tác
dụng với ta, chỉ cần đạo hữu có thể nhường lại, muốn bao nhiêu ta cũng
có thể trả cho đạo hữu.
Vũ La nghe xong cười khinh miệt, Quan Bạch Phượng lại tỏ ra nóng nảy:
- Đạo hữu, ngươi không phải phù sư, lấy viên Thiên Sinh Thần
Thạch này
cũng không có tác dụng bao nhiêu. Ta không ngại nói cho ngươi biết, ta
quen biết một vị phù sư Đại nhân, chỉ cần ngươi chịu trả lại viên Thiên
Sinh Thần Thạch này cho ta, ta sẽ chia cho ngươi một nửa ích lợi nhận
được từ vị phù sư Đại nhân ấy. Sao hả?
Vũ La vẫn lắc đầu, xoay người định đi.
Quan Bạch Phượng càng thêm gấp gáp:
- Đạo hữu, hẳn ngươi cũng biết một vị phù sư có ý nghĩa thế nào. Viên
Thiên Sinh Thần Thạch này, ta đã hứa tặng cho nàng ấy, ngươi hoành đao
đoạt ái như vậy, vị phù sư Đại nhân kia nhất định nổi giận, ngươi lấy
viên Thiên Sinh Thần Thạch này bất quá chỉ là một phần tài liệu tốt mà
thôi, nhưng chắc chắn ngươi không thể nào chịu được lửa giận của một vị
phù sư, ngươi làm như vậy rõ ràng là mất nhiều hơn được.
Vũ La hừ lạnh một tiếng, xoay người định đi, chợt Lý Nguyên Hồng bên cạnh cũng tỏ ra nôn nóng, vội giữ hắn lại:
- Vũ La, ngươi điên rồi sao, thật muốn đắc tội với một vị phù sư sao? Sau này ở Tu Chân Giới nửa bước cũng khó đi, sẽ có biết bao nhiêu người
muốn giết ngươi để lấy lòng vị phù sư kia. Đây không phải là lúc hành
động theo cảm tính...
Vũ La mỉm cười, Lý Nguyên Hồng là người
tốt, lúc còn trẻ đã nếm trải qua không ít thiệt thòi. Lúc ấy không có ai chỉ điểm y, hiện tại y đã trải qua, cho nên muốn giúp Vũ La cũng không
khác gì mình năm xưa.
- ngươi bất tất phải nhọc lòng, nếu ta không nắm chắc, tuyệt đối không làm như vậy...
- Hừ, ngươi nắm chắc được gì chứ, cho dù ngươi thật sự là đệ tử Cửu Đại
Thiên Môn, môn phái ngươi cũng sẽ không vì ngươi mà đắc tội với một vị
phù sư.
Đám tán tu bên cạnh vô cùng đố kị, không nhịn được lên tiếng nói.
Quan Bạch Phượng cũng nói:
- Đạo hữu, xin ngươi hãy cân nhắc cho thật kỹ, nếu ngươi cảm thấy phương
án phân chia có vấn đề, chúng ta có thể thương lượng lại. Nếu ngươi bỏ
đi như vậy, đúng như lời lão Lý, nhất định sau này trên Tu Chân Giới,
ngươi muốn đi nửa bước cũng khó.
Vũ La vỗ vỗ bả vai lão Lý:
- về sau nếu có chuyện gì, có thể đến Nhược Lô Ngục tìm ta.
Hắn dứt lời bèn xoay người rời đi, Quan Bạch Phượng thấy hắn không thèm nhìn tới mình, tức tối run rẩy toàn thân:
- Tiểu tử thật là cuồng vọng, cho rằng mình có chút bản lãnh đã là thiên
hạ vô địch hay sao? ngươi hãy chờ xem, tính tình ngươi như vậy ắt sẽ có
ngày bị người dạy dỗ.
Nàng còn đang nói, đột nhiên giữa không
trung vang lên tiếng ầm ầm đùng đùng như tiếng sấm, ngay sau đó có một
luồng hỏa cầu bay tới, chỉ trong thoáng chốc, hỏa cầu này đã bành trướng to bằng một căn phòng, ép cho mọi người ngã lăn ra đất.
Quan Bạch Phượng thấy vậy hết sức vui mừng, gọi to với Vũ La lúc này còn chưa đi xa:
- Tiểu tử kia, không phải là ngươi không biết sợ sao, vị phù sư kia đã tới, có giỏi đừng chạy...
Vũ La cũng nghe thanh âm như sấm nổ kia, sắc mặt chợt trở nên kỳ quái. Hắn ngẩng đầu lên nhìn hỏa cầu đang bay tới trên đầu, nhất thời lộ vẻ do
dự.
Quan Bạch Phượng cười to:
- Ha ha ha, sợ rồi sao, hãy chờ xem ngươi sẽ bị toàn Tu Chân Giới truy sát.
Lửa bắn ra bốn phía, nhưng không có sức nóng, ngọn lửa rơi xuống đất giống như một làn gió mát thổi qua.