Sắc mặt Vũ La tỏ ra ngưng trọng:
- Nàng tỉnh rồi, tiền bối vào thăm nàng một chút đi.
Lâm thị không nhiều lời nữa, vội vã đi vào.
Cốc Thương nhìn Vũ La, thần sắc phức tạp. Y nhìn ra được, Vũ La còn có chuyện chưa nói hết.
- Tình huống như thế nào?
Cốc Thương trầm giọng hỏi.
Vũ La nhè nhẹ đóng cửa lại, một già một trẻ đi ra ngoài vài chục trượng, Vũ La mới lên tiếng:
- Không tốt lắm, hẳn tiền bối cũng đã nghe nói, đây là Độc Long Mạch của Thượng Trảm Đạo...
Sắc mặt Cốc Thương cũng hết sức khó coi, gật đầu nói:
- Ta biết.
- Ta chỉ có thể luyện chế ra linh phù giải độc lục phẩm, có thể tạm thời
ngăn Độc Long Mạch phát tác. Ta sẽ để lại mười đạo linh phù giải độc, sẽ giúp nàng chịu được trong vòng một tháng.
- Ta đây lập tức động
thủ luyện chế linh phù giải độc, sau khi luyện xong ta lập tức lên đường đi tìm một người, người kia có thể luyện chế linh phù giải độc cao cấp
nhất, mới có thể hóa giải Độc Long Mạch trên người Mục Thanh.
- Nếu còn không được...
Sắc mặt Vũ La lạnh lùng như đá tạc:
- Ta sẽ đi Nam hoang, tìm Thượng Trảm Đạo!
Cốc Thương gật đầu:
- Ta cũng đi ra ngoài nghĩ cách.
Y lại liếc nhìn Vũ La một:
- Luyện chế nhiều linh phù giải độc một chút đi, có thể tranh thủ bao lâu hay bấy lâu.
Vũ La trong lòng đau xót, cắn răng nói:
- Qua ba mươi ngày, không có cách nào xoay chuyển đất trời được nữa...
Cốc Thương ngẩn ra, trong chốc lát dường như đã già đi hàng chục tuổi, gian nan khoát khoát tay:
- Ngươi... Đi mau đi...
Cốc Thương không tiến vào thăm con, lập tức lên đường đi tìm biện pháp. Vũ
La dùng tốc độ nhanh nhất luyện chế mười đạo linh phù giải độc, linh
nguyên trong thân thể tiêu hao không còn. Hắn giao linh phù giải độc cho Lâm thị, dặn dò cách sử dụng, sau đó lập tức nuốt một viên linh đan bổ
sung linh nguyên, không ngừng một giây lập tức chạy về Yên sơn.
- Ngươi tìm đến ta chỉ là lãng phí thời gian.
Hướng Cuồng Ngôn thẳng thắn nói:
- Độc Long Mạch là công pháp gì, chẳng lẽ ngươi còn chưa hiểu rõ hay sao? Trước nay Thượng Trảm Đạo không chịu phục ta cũng là nhờ vào Độc Long
Mạch của lão.
- Độc công khó giải hơn kịch độc bình thường rất
nhiều, Độc Long Mạch của Thượng Trảm Đạo coi như là đệ nhất độc công Nam Hoang, cho dù ngươi có Bích Ngọc Đằng làm nguyên liệu, ta đích thân
luyện chế linh phù giải độc cao cấp nhất, cũng chỉ là vô ích mà thôi.
Vũ La cũng không uống một ngụm trà nào, lập tức đứng dậy:
- Ta đi tìm Thượng Trảm Đạo.
Hướng Cuồng Ngôn hỏi lại:
- Làm sao ngươi đi được, hiện tại ngươi là người Trung Châu, chỉ cần
ngươi vừa tiến vào Nam Hoang, lập tức sẽ phải chịu tất cả môn phái vây
công. Huống chi, Thượng Trảm Đạo ở Nam Hoang cũng là cường giả có hạng,
ngươi có lòng tin bắt lão trở về giải độc cho Cốc Mục Thanh ư?
- Có!
Giọng Vũ La như chém đinh chặt sắt:
- Không phải lão ta chết, chính là ta vong!
Hắn cất bước đi ra ngoài, Hướng Cuồng Ngôn lắc đầu:- Tính nóng không bỏ được, ngươi chờ đó, ta sẽ đi với ngươi. Không có ta, làm sao ngươi có thể tiến vào Nam Hoang một cách dễ dàng?
Bằng vào giao tình giữa hai người, tự nhiên cũng không cần nhiều lời cảm tạ, Vũ La quay đầu lại nói:
- Mau mau một chút.
Ma Tử Câm nấp sau khe cửa nhìn Vũ La và cùng Hướng Cuồng Ngôn phá không mà đi, trong lòng chua xót: Hắn không sao là tốt rồi, có điều hiện tại hắn đang liều mình bôn ba vì một nữ nhân khác...
Hướng Cuồng Ngôn
giơ tay lên đánh ra một đạo phi kiếm hình dáng linh phù, linh phù đằng
không bay lên, hóa thành một đạo hào quang cự kiếm màu tím nhạt, quay
xuống nằm sát đất, đưa Hương Cuồng Ngôn lên.
Lão đang định gọi Vũ La cùng lên, Vũ La đã ngự một cụm mây trắng bay tới.
Hướng Cuồng Ngôn là Nam Hoang đệ nhất phù sư, chỉ nhìn thoáng qua cụm mây
trắng kia không khỏi biến sắc, linh phù hình kiếm lay động một trận,
suýt chút nữa ngã lăn ra đất.
Sau khi bay lên không, cuối cùng Hướng Cuồng Ngôn cũng không nhịn được kêu lên:
- Thiên Sinh Thần Ngọc! Vì sao tiểu tử ngươi may mắn như vậy, đây là linh phù gì vậy, lại có thể sử dụng Thiên Sinh Thần Ngọc luyện chế? Ngươi
tới đây, cho ta xem linh phù này một chút... Ủa, có vẻ kỳ quái, là
chuyện gì vậy, tại sao luyện chế như vậy... Hoàn toàn không cần thiết...
Hướng Cuồng Ngôn chỉ liếc mắt đã nhìn ra, bên trong Ngọc Ấn Linh Phù này có
rất nhiều chỗ ly kỳ cổ quái. Với thành tựu của lão chắc chắn sẽ không
như loại người nông cạn, mình không nhìn ra đã vội cho là sản phẩm thất
bại.
Hướng Cuồng Ngôn nhìn ra được Ngọc Ấn Linh Phù này phong
cách vô cùng cổ kính, tay nghề luyện chế tinh xảo vô cùng, nhất định là
do cao thủ luyện chế. Nếu đã an bài như vậy, ắt có thâm ý khác.
Vũ La lo lắng cho Cốc Mục Thanh,
không có lòng dạ nào tán gẫu, chỉ nói qua loa vài câu về Ngọc Ấn Linh Phù này. Hướng Cuồng Ngôn nghe xong ánh mắt sáng rực:
- Không ngờ rằng còn có cấu tứ xảo diệu tới mức này...
Ngay sau đó, lão lộ vẻ trầm tư, tiến nhập trạng thái cảm ngộ. Lập tức khoanh chân ngồi xuống linh phù phi hành, đắm chìm trong suy nghĩ.
Vũ
La biết Hướng Cuồng Ngôn có linh cảm, trong lòng có cảm ngộ, chuyện này
đối với tu sĩ, nhất là đối với phù sư vốn vô cùng chú trọng tới linh cảm ngộ đạo là vô cùng quan trọng, cho nên cũng không quấy rầy lão, khống
chế cụm mây trắng của mình bay nhanh về phía Nam Hoang.
Hai canh
giờ sau, Vũ La cảm giác được trên người Hướng Cuồng Ngôn chợt bộc phát
ra một cỗ khí thế khác với người thường, giống như... Nếu như dùng lời
nói để hình dung, chính là cảm giác phá kén trùng sinh.
Cỗ khí
thế kia vừa phát ra, Hướng Cuồng Ngôn thình lình mở bừng mắt, ánh mắt
trong suốt, hiển nhiên đã tiến lên một cảnh giới cao hơn.
Lão nở một nụ cười, nhìn Vũ La đầy thâm ý:
- Ta thật sự không ngờ rằng, ngươi lại có thể dẫn dắt ta bước sang cảnh giới mới.
Từ thời của Đế Quân Thôi Xán, Hướng Cuồng Ngôn đã là Nam Hoang đệ nhất phù sư, lão đã ngủ ở cảnh giới này rất lâu, mãi không thăng tiến.
Giống như tu sĩ tới một cảnh giới đỉnh cao rồi, rất khó lòng tiến thêm bước nữa.
Nhưng nếu có người nói cho kẻ ấy biết, phía trước còn có một lĩnh vực rộng
lớn hơn, không phải là chỉ là nói suông, mà làm cho kẻ ấy thật sự rõ
ràng thấy được lĩnh vực này, lập tức có thể kích thích tiềm lực hùng
mạnh nhất của kẻ ấy, cũng giống như nhiệt tình mười phần lúc vừa tu đạo, tiến bộ thật nhanh.
Hướng Cuồng Ngôn chính là như thế.
Lúc trước bình cảnh của lão chính là, dường như Phù đạo đã chấm dứt. Dù sao chỉ là một đạo linh phù, còn có thể làm ra bao nhiêu hình dạng? Hướng
Cuồng Ngôn cho rằng mình đã thành thạo hết tất cả, nhất thời không có
hứng thú.
Cho nên lão bất cần đời, cho dù là người đứng trên cảnh giới đỉnh phong như Thôi Xán, Lâm Tuyệt Phong, lão cũng không nể tình,
cười đùa thóa mạ, không chút nể tình.
Nhưng hôm nay Ngọc Ấn Linh
Phù đã làm cho lão đại khai nhãn giới, biết rằng tầm nhìn của mình vẫn
còn hạn hẹp. Vì sao chỉ giới hạn ở một đạo linh phù, vì sao không tập
trung nhiều đạo linh phù lại với nhau?
Trước kia lão cảm thấy một đạo linh phù vô cùng đơn bạc, hiện tại đã khác.
Hảo hữu đề thăng cảnh giới, Vũ La tự nhiên cũng vui lây, nở một nụ cười hiếm hoi:
- Chờ sau khi xong chuyện lần này, ta sẽ cho lão mượn tám đạo Ngọc Ấn Linh Phù này xem một chuyến.
Khoan nói tới giá trị của linh phù, chỉ riêng đây là tám miếng Thiên Sinh
Thần Ngọc, đã quý giá tới mức nào, Vũ La lại không chút cau mày đưa cho
Hướng Cuồng Ngôn, đây chính là bằng hữu. Cũng giống như Hướng Cuồng Ngôn biết Độc Long Mạch khắc chế linh phù giải độc của mình, cũng không cần
suy nghĩ đi tới Nam Hoang với Vũ La một chuyến.
Hướng Cuồng Ngôn tự nhiên cũng sẽ không khách sáo với Vũ La:
- Ngươi nhớ kỹ, đừng đến lúc đó nuốt lời.
Đây chỉ là lời nói đùa.
Nam Hoang giáp giới với Trung Châu, không giống như những thế giới khác
trong thiên hạ ngũ phương. Nam Hoang cùng Trung Châu cũng là Nhân tộc
sinh sống, chỉ bất quá Nam Hoang bị phe Ma đạo chiếm cứ, còn Trung Châu
là địa bàn của phe Chính đạo.
Nhìn qua phe Chính đạo Trung Châu
hùng mạnh, có Cửu Đại Thiên Môn trấn giữ. Nam Hoang chỉ có một Đế Quân
Thôi Xán, còn bị bọn đạo chích làm hại.