Tiểu gia hỏa giơ trảo ra chộp lấy thân cự mãng màu xanh, xé mạnh một,
nhất thời máu tươi văng ra tung tóe, vừa rơi xuống đất đã vang lên những tiếng xèo xèo, đá núi lập tức bị ăn mòn tan biến.
Tiểu gia hỏa
ném một phần thân cự mãng cho huynh đệ của mình, còn mình cầm đoạn còn
lại cắn một miếng. Có vẻ như mùi vị thịt cự mãng cũng không tệ lắm, nó
chỉ ăn vài miếng đã sạch sẽ.
- Có... Độc...
Vũ La vừa kêu
lên, hai tiểu gia hỏa đang liếm tay với vẻ chưa đã thèm. Sau đó đôi mắt
lúng liếng của chúng quay sang nhìn ba con độc thú còn lại.
Mặc
dù hai con rùa này đã to bằng ngọn núi, nhưng Vũ La vẫn không nhịn được
phì cười, bởi vì hắn biết rõ, nhìn qua dường như hai tiểu gia hỏa đang
nhìn chằm chằm ba con độc thú còn lại, nhưng thật ra chúng không thấy
cái rắm gì cả.
Ba con độc thú đã tu luyện mấy ngàn năm, hơn nữa
bản thân huyết mạch của chúng không phải tầm thường, cho nên trí khôn
không kém. Cự mãng màu xanh kia là con hùng mạnh nhất trong Tứ Đại Độc
Thú, nhưng bị giết chết trong nháy mắt mà không thể phản kháng chút nào, trở thành thức ăn trong bụng người ta. Thấy cảnh tượng này, ba độc thú
còn lại cảm thấy đáy lòng bốc lên một hơi khí lạnh, vốn chúng đang gào
thét chạy như điên, giống như kỵ binh xông trận, lúc này đột ngột dừng
lại không tiến nữa.
Cũng giống như hai bên đánh nhau, nhìn thấy
đồng bạn của mình xông lên bị đối thủ bắt được xé thành hai nửa, sau đó
nuốt chửng, ai mà không sợ?
Ba con độc thú không nói nửa lời, nhẹ nhàng rón rén nhưng mau lẹ vô cùng, vù một tiếng vọt trở về thạch động
của mình, nấp trong bóng tối. Sau đó giơ tay ra chuyển nguyên thạch
khổng lồ về che cửa động lại.
Trong tay Thượng Trảm Đạo đang nắm
một mũi gai nhọn ô quang bắn bốn phía, chính là Độc Long Mạch do y khổ
tu ngàn năm. Vốn y chuẩn bị tới lúc Vũ La bị Tứ Đại Độc Thú giày xéo, sẽ dùng nó để ám toán Vũ La. Nhưng hiện tại tay y vẫn nắm cứng mũi gai
này, cả người ngây dại: Mình vừa thấy gì vậy, đó là Tứ Đại Độc Thú mà
mình cũng không chắc có thể đối phó được, cứ như vậy bị giết chết trong
nháy mắt.
Rốt cục hai con rùa này có lai lịch thế nào?
Thượng Trảm Đạo cảm thấy lạnh toát toàn thân.
Không riêng gì Thượng Trảm Đạo u mê, Vũ La cũng ngây dại: Có chuyện gì vậy,
không ngờ hai con rùa ngốc trời sinh này lại lợi hại như vậy, ăn một con độc thú lại không có chuyện gì. Chẳng lẽ chúng có thể giải độc được
sao... Đúng rồi, chúng đã ăn quả Bích Ngọc Đằng.
Tuy rằng giải đáp được nghi vấn này, nhưng vì sao hai tiểu gia hỏa có thể biến hóa như vậy, Vũ La vẫn không biết.
Hai tiểu gia hỏa vô cùng thất vọng, hiện tại chúng giống như nông phu ôm
cây đợi thỏ ôm cả ngày trời chẳng thấy con thỏ nào chạy tới va vào.
Sau khi biến thành khổng lồ, với mai rùa dày nặng, bất cứ hung thú nào húc
vào cũng không sợ thương tổn. Sau đó chỉ cần giơ tay ra là có thức ăn
ngon, đáng tiếc chuyện tốt như vậy chỉ có một lần.
Bảo hai con rùa có thị lực bằng không như vậy đi săn, thật sự có chút làm khó bọn chúng.
Hai con rùa chờ trong chốc lát, vẫn không thấy món ngon nào có lòng tốt va
vào nữa, nhất thời vô cùng thất vọng. Chỉ thấy hào quang chợt lóe, hai
con rùa hóa thành nhỏ bằng đồng tiền như trước, tứ chi đạp một, đằng
không bay lên.
Vũ La trơ mắt nhìn hai tiểu gia hỏa va vào một cây đại thụ bên cạnh, giơ tay che mặt, bắt hai tiểu gia hỏa trở về. Hắn
nhìn nhìn hai con rùa to bằng đồng tiền trong tay mình, lên tiếng hỏi:
- Các ngươi ăn một con độc thú lớn như vậy thật sao?
Hai con rùa ngẩng đầu lên, “nhìn” Vũ La với ánh mắt ngây thơ chất phác. Vũ
La biết mình đừng mong có đáp án từ chúng, chỉ lắc lắc đầu, cho bọn
chúng trở vào Thiên Phủ Chi Quốc.
Hướng Cuồng Ngôn đang đánh vô
cùng hứng chí, nhưng hai quái vật khổng lồ này xuất hiện đã làm kinh
động lão, Hướng Cuồng Ngôn chỉ hơi phân thần một chút, sau đó lắc lắc
đầu lẩm bẩm:
- Trên người tiểu tử này quá nhiều bí mật, có nhiều
chuyện e rằng chính hắn cũng không biết. Nếu ta không đi, nói không
chừng hắn cũng có thể bắt được Thượng Trảm Đạo mang về...
Tám thanh phi kiếm trên không đánh tới một lần nữa, Hướng Cuồng Ngôn cười lạnh một tiếng:
- Không chơi với các ngươi nữa, kết thúc thôi!
Lão giơ tay điểm vào mi tâm mình, linh nguyên tràn ra như vỡ đê, lực lượng
của Cửu Lê Phù Binh Diệt Thần đại trận lại gia tăng lần nữa. Từng vòng
sáng bay lên, chín vòng sáng rất lớn từ trên trời giáng xuống, trúng vào người chín Thần Tướng.
Thân thể chín Thần Tướng càng thêm chân
thật, giống như được đúc bằng vàng ròng. Chín đạo cự kiếm lăng không bổ
xuống, hóa thành chín đạo hào quang rất lớn, đè ép tám thanh phi kiếm.Mãi tới lúc này, Thượng Trảm Đạo mới khôi phục lại từ trong khiếp sợ, ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời nghiến răng một:
- Dừng tay!
Tám thanh phi kiếm đang liều mạng đấu với chín Thần Tướng lập tức lui trở về, lơ lửng trên tám miệng giếng.
Hướng Cuồng Ngôn nói:
- Thượng Trảm Đạo, phải chăng ngươi muốn đầu hàng?
Thượng Trăm Đạo hung hăng nhổ một bãi nước bọt:
- Hừ, giết con ta, thù này bất cộng đái thiên!
Chợt y quay ra sau núi gầm lên giận dữ:
- Còn chờ gì nữa, nếu không phát động, Lão Lang cốc nhất mạch ta sẽ phải đoạn tuyệt!
Vũ La cùng Hướng Cuồng Ngôn còn đang sửng sốt, tám thanh phi kiếm lơ lửng
trên miệng giếng dường như còn đang do dự, nhưng cuối cùng bay mạnh
xuống, mũi kiếm chỉ thẳng mặt đất.
Tám thanh phi kiếm không trở lại giếng sâu, mà rơi xuống khoảng giữa tám cái giếng với giếng lớn nhất ở giữa.
Tám cái giếng nhỏ ở vòng ngoài được nối liền với giếng lớn ở giữa bằng tám
sợi xích. Xích này cắm dưới lòng đất, mũi kiếm rơi xuống cắt đứt tám sợi xích.
Sợi xích vừa đứt, đầu tiên là một khoảng yên lặng ngắn
ngủi. Ngay sau đó tám sợi xích dường như sống lại, rút vào trong giếng
trung tâm giống như rắn.
Trong miệng giếng thình lình bạo phát
một luồng ngân quang, hào quang vạn trượng giống như ánh mặt trời. Tất
cả hào quang cuối cùng ngưng đọng lại thành một đạo, gào thét một tiếng
bay vòng quanh những ngọn núi xung quanh một vòng. Sau đó từ trên trời
bay xuống, rót vào sau lưng Thượng Trảm Đạo.
Thượng Trảm Đạo kêu
lên một tiếng thê lương, da thịt toàn thân trở nên trong suốt, có thể
thấy rõ mạch máu, xương cốt, nội tạng, giống như vừa bị dung hóa.
Sau một lúc, hào quang chói mắt kia mới chui hết vào trong thân thể Thượng
Trảm Đạo. Toàn thân Thượng Trảm Đạo mềm nhũn, quỵ xuống đất. Tuy rằng
hiện tại nhìn qua thân thể y vô cùng suy yếu, nhưng trên người y phát ra một cỗ khí tức vô cùng nguy hiểm, đáng sợ hơn Thượng Trảm Đạo khi trước gấp mười lần.
Sau khi hào quang kia thu liễm hoàn toàn, Vũ La mới nhìn rõ trên bầu trời nổi lên một thanh cổ kiếm dày nặng đang lơ lửng.
Trên cổ kiếm có tám sợi xích, nhưng lúc này xích đã đứt, thân kiếm nhẹ nhàng run lên, những sợi xích lập tức gãy lìa từng đoạn rơi xuống.
Thượng Trảm Đạo chậm rãi đứng lên, dường như hai vai y đang nâng một ngọn núi
lớn. Lúc y ngẩng đầu lên, trong hai mắt đã là một mảng ngân quang sáng
chói, đồng tử đã biến mất không thấy nữa.
Y nhìn quanh một vòng,
dường như Vũ La và Hướng Cuồng Ngôn không là gì với y. Đôi môi y cũng đã hóa ngân quang khẽ động, giọng y như từ dưới địa ngục Cửu U vọng lại,
không mang theo chút tình cảm:
- Các ngươi không xứng làm đối thủ của ta.
Y giơ cao hai tay, thành kính ngửa mặt lên trời. Thanh cổ kiếm toát ra
khí tức nguy hiểm hơn cả Thượng Trảm Đạo từ trên giáng xuống, Thượng
Trảm Đạo giơ hai tay đón lấy, hai cỗ khí tức hợp lại, dường như có thể
quét ngang thiên hạ.
Thượng Trảm Đạo không nhìn thấy, trong khoảnh khắc này, Vũ La chợt nở một nụ cười vui vẻ.
Không gian bị xé, một thanh thần kiếm dường như từ hư không mịt mờ mà đến.
Thần kiếm dựng đứng trước người Vũ La, không thèm để ý tới thanh cổ kiếm đối diện đang không ngừng phóng xuất khí thế ngập trời, dẫn động mây đen
kéo tới cuồn cuộn trên bầu trời đêm. Nó lơ lửng bất động ở đó, khí chất
thâm trầm sâu như bể cả, khiến cho người ta có cảm giác dù bị một ngọn
núi cao ném vào, cũng sừng sững không mảy may kinh động.Cổ kiếm đang được Thượng Trảm Đạo giơ cao trong tay dường như cảm ứng
được, không ngừng gia tăng lực lượng bản thân, dường như đang khiêu
chiến với thần kiếm Thiên Tinh.
Thần kiếm Thiên Tinh không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ bình tĩnh lơ lửng giữa không trung như vậy. Kiếm
nằm trong vỏ cũng không toát ra khí tức gì, nhưng có khí độ thâm sâu như bé. Khiến cho người ta cảm thấy chỉ có thanh kiếm này mới thật sự là
vương giả, giờ phút này, ngay cả Vũ La đứng phía sau nó cũng chỉ là làm
nền cho nó.
Thượng Trảm Đạo cũng không ngờ đi tới cục diện như
hiện tại. Y không tiếc công lực giảm mạnh, dẫn lực lượng trận pháp nhập
thể, chỉ vì có thể điều khiển thanh cổ kiếm này.
Cổ kiếm này bị
tám thanh phi kiếm kia khóa lại, lực lượng mạnh mẽ bình sinh Thượng Trảm Đạo mới thấy, so ra một số Thiên Mệnh Thần Phù vẫn còn kém nó. Chính vì như vậy, Thượng Trảm Đạo mới chắc chắc lần này tất thắng không thể nghi ngờ.
Nhưng khoảnh khắc thanh thần kiếm nhìn qua không có nổi bật xuất hiện trước mặt Vũ La, trong lòng Thượng Trảm Đạo cảm thấy không
còn tự tin nữa.
Cổ kiếm trong tay y toát ra khí thế đợt sau cao
hơn đợt trước, nhưng đối thủ vẫn không nhúc nhích, rõ ràng lộ ra vẻ khí
độ chưa đủ, vẫn còn nôn nóng.
Thượng Trảm Đạo cũng là cao thủ nổi danh Nam Hoang đã lâu, biết nếu còn tiếp tục như vậy, sợ rằng cổ kiếm
của mình chưa đánh đã thua. Y vung tay lên, nắm thật chặt cổ kiếm trong
tay, chỉ về phía Vũ La:
- Đến đây đi, ta và ngươi quyết một trận thư hùng, để xem ai mới là kiếm trung vương giả.
Vũ
La không nói gì, yên lặng nhìn chăm chú vào thần kiếm Thiên Tinh trước
mặt. Dường như nó nhận ra Vũ La đang nhìn, trường kiếm rời vỏ, từ từ
dâng lên. Vũ La thầm cảm khái một tiếng trong lòng: Ta và ngươi đều là
vương giả, chỉ cần nhìn là có thể hiểu. Chúng ta không sợ khiêu chiến,
chúng ta cũng không quan tâm đến khiêu chiến. Hết thảy người khiêu
chiến, cũng chỉ là hòn đá lót đường cho chúng ta bước lên ngôi vương
giả. Không giết sạch địch nhân, bảo tọa Đế Quân của ta khó lòng giữ
được, ngươi cũng không phải là thần kiếm đệ nhất thiên hạ!
Hắn
cũng không làm ra động tác gì dư thừa, chỉ giơ tay ra, năm ngón tay mở
ra, lòng bàn tay tiếp xúc chuôi kiếm, cảm nhận vẻ thô ráp, sau đó nắm
chặt năm ngón tay.
Thần kiếm Thiên Tinh vừa vào tay, cảm giác quen thuộc lập tức lan tỏa khắp toàn thân.
Vũ La không còn mỉm cười nữa, sắc mặt hắn trở nên bình thản lạnh nhạt đối
với hết thảy trước mắt. Vẻ mặt này chính là dáng vẻ của vương giả lúc
đối mặt với khắp cả thiên hạ thách thức. Ta không sợ thách thức, nhưng
mạo phạm danh dự người khác, chắc chắn phải trả giá đắt.
Thần kiếm Thiên Tinh vô thanh vô tức, cổ kiếm không ngăn cản nổi.
Vũ La lặng lẽ không tiếng động, nhưng Thượng Trảm Đạo lại cảm nhận được một cỗ áp lực vô hình.
Vũ La thật sự hết sức tự tin, khiến cho Thượng Trảm Đạo cảm thấy mình
không còn tự tin nữa. Cổ kiếm lão chỉ Vũ La thu trở về, dựng thẳng trước người, sửa thành hai tay cầm kiếm, mũi kiếm vẫn chỉ thẳng Vũ La.
Hai tay cầm cổ kiếm như vậy, Thượng Trảm Đạo cảm thấy dường như an toàn
hơn. Y hít sâu một hơi khí lạnh, Độc Long Mạch giương nanh múa vuốt trên đầu hóa thành nhiều tia hắc khí, chui vào trong mũi y. Trên người
Thượng Trảm Đạo chợt lóe ô quang, da thịt căng phồng.
Trên thân
cổ kiếm nổi lên một cỗ linh quang, hai mặt lưỡi kiếm chợt cuộn lên như
hạt châu bập bềnh trên mặt nước, rốt cục hóa thành hai con kim long linh quang, bám vào hai bên thân kiếm.
Khí thế ngập trời mênh mông
cuồn cuộn ập về phía Vũ La cùng thần kiếm Thiên Tinh. Mà Vũ La và thần
kiếm Thiên Tinh giống như ngọn cao phong sừng sững chín tầng mây, an
nhiên bất động.
Thượng Trảm Đạo thôi thúc khí thế cổ kiếm tới
đỉnh phong, sau đó rống to một tiếng, để lại một đạo tàn ảnh màu đen mờ
mờ, xông về phía Vũ La. Cổ kiếm trong tay y chiếu ra hào quang chói mắt, ngưng tụ thành một vỏ ánh sáng bao bọc bên ngoài cổ kiếm, chém về phía
Vũ La.
Thượng Trảm Đạo cùng khí tức trên cổ kiếm hoàn toàn bạo phát.
Nói chính xác là lực lượng trận pháp mà Thượng Trảm Đạo dẫn nhập thân thể y đã hoàn toàn bạo phát. Lấy y làm trung tâm, hào quang trắng xóa chiếu
rọi khắp cả Lão Lang cốc. Mà vỏ ánh sáng của cổ kiếm là thứ duy nhất
hiện tại có thể nhìn thấy được trong cả Lão Lang cốc.
Phía sau
núi, người cả nhà Thượng Trảm Đạo cũng đã mệt mỏi co quắp trên mặt đất,
không thể động đậy, thao túng thượng cổ trận pháp cũng hao tổn thật lớn. Nhưng nhìn thấy một kiếm của Thượng Trảm Đạo, bọn chúng bèn cười:
- Tiểu tử kia chết chắc, cho dù là Thôi Xán năm xưa sống lại cũng không đỡ nổi một kiếm này...
Trong chiến trường hào quang chói mắt không thấy gì cả, thình lình vang lên một tiếng keng trong trẻo.
Thanh âm không giống như là hai thanh thần kiếm chạm nhau, mà giống như có
người dùng một búa đập vỡ một chiếc vòng ngọc, theo như thanh âm, chất
ngọc rất tốt.
Hào quang sáng chói đầy trời biến mất trong nháy
mắt, dường như lúc trước chưa từng xuất hiện, chỉ là huyễn thuật. Sau
khi huyễn thuật bị phá, lập tức hoàn toàn biến mất, nhanh tới mức khiến
cho người ta khó lòng tin được.
Thượng Trảm Đạo hai tay cầm kiếm, thân thể hơi nghiêng về phía trước, đặt hết lực lượng toàn thân trên
thân cổ kiếm, cổ kiếm chỉ lên trời cao, dường như muốn chọc cho bầu trời thủng ra một lỗ.
Mục tiêu của cổ kiếm, tức Vũ La, vẫn an nhiên
bất động, thậm chí không hề nhúc nhích. Trong tay hắn, thần kiếm Thiên
Tinh đang chỉ chênh chếch, cử trọng nhược khinh, mũi kiếm chỉ vào giữa
lưỡi cố kiếm Thượng Trảm Đạo.
Tiếng keng giòn tan kia vang lên như vậy.
Giống như một tên loạn thần tạo phản, an bày đủ các kế hoạch, sau đó phát
động, quả nhiên thanh thế rất lớn, nhìn qua tựa hồ thiên hạ tràn ngập
nguy cơ. Nhưng vị vương giả kia chẳng qua chỉ hời hợt vung tay lên, hết
thảy an bày của tên loạn thần cho dù tinh diệu tới mức nào, chỉ trong
thoáng chốc tan thành mây khói. Đến khi đầu tên loạn thần rơi xuống đất
mới chợt hiểu ra, mình tự cho rằng mình hết sức hùng mạnh, có thể dòm
ngó ngôi vương. Nhưng không biết rằng trước mặt vị vương giả kia, hết
thảy cố gắng của mình chỉ là trò cười.
Chỗ mũi thần kiếm Thiên
Tinh tiếp xúc với cổ kiếm bắt đầu xuất hiện vết nứt. Vết nứt càng ngày
càng nhiều, trở nên dày đặc, rất nhanh một nhúm bột sắt từ trên tay
Thượng Trảm Đạo rơi xuống.
Thượng Trảm Đạo chỉ cảm thấy ngực mình như vừa bị ai giáng một quyền thật nặng, òa một tiếng phun ra một ngụm
máu tươi. Vũ La lật tay, thần kiếm Thiên Tinh biến mất. Hắn tiến lên một bước, đưa tay ấn vào ngực Thượng Trảm Đạo, một sợi Bích Ngọc Đằng chui
ra, trói chặt Thượng Trảm Đạo.
Hướng Cuồng Ngôn từ xa bay tới, tiện tay ném một, tất cả người nhà Thượng Trảm Đạo ngã lăn ra đất:
- Bốn đứa con trai, hai con gái, một lão bà, một em vợ, tất cả ở chỗ này không thiếu một người.
Hướng Cuồng Ngôn đã bắt cả nhà Thượng Trảm Đạo.
Vũ La giơ tay chỉ một đứa con trai của Thượng Trảm Đạo:
- Có cứu hay không?
Thượng Trảm Đạo nghiến chặt răng, máu tươi trong miệng chảy ra không ngừng,
trợn mắt nhìn Vũ La, không nói một lời. Vũ La không chút lưu tình, linh
quang trên đầu ngón tay chợt lóe, để lại một lỗ máu trên mi tâm con
Thượng Trảm Đạo, lập tức y ngã vật xuống.
- Con ta...
Thượng Trảm Đạo thét lên một tiếng chói tay, sắc mặt Vũ La không đổi, chỉ sang đứa kế tiếp:
- Có cứu hay không?
Thượng Trảm Đạo vẫn không nói nửa lời, ánh mắt lão cơ hồ phun ra lửa.
Vũ La không chút khách sáo giết thêm đứa nữa. Tới đứa thứ ba, rốt cục
Thượng Trảm Đạo không chịu được nữa, phun ra một vòi máu, hôn mê bất
tỉnh.
Vũ La vung tay dẫn một vòi nước tưới tỉnh Thượng Trảm Đạo, tay tiếp tục chỉ về phía đứa con trai cuối cùng của y:
- Có cứu hay không?
Thượng Trảm Đạo vô cùng yếu ớt, sắc mặt xám như tro tàn, không còn vẻ kiêu
ngạo quật cường của bậc kiêu hùng Nam Hoang nữa, khẽ gật đầu một:
- Ta cứu, ta cứu, van ngươi hãy thả bọn họ đi...
Vũ La không nói nữa, xách Thượng Trảm Đạo lên, giam những người khác lại,
phóng xuất Ngọc Ấn Linh Phù phá không mà đi. Hướng Cuồng Ngôn nhún vai
nhìn theo, nhưng không đi theo Vũ La. Chuyện chính đã làm xong, hiện tại là chuyện thu dọn chiến trường. Lão Lang cốc chính là sơn môn của Độc
môn Nam Hoang, tối nay đạt được toàn thắng, tiện tay thu thập một ít
chiến lợi phẩm, há chẳng phải là hoàn mỹ hơn? Hướng Cuồng Ngôn nở một nụ cười, bắt đầu lục soát.