Edit: Pluetoe
Beta: Suha
Trong nhà nghỉ trên núi, bóng cây đung đưa soi rọi vào sàn nhà, trong ánh sáng và bóng tối lờ mờ, mơ hồ nhìn thấy có bóng dáng nhấp nhô trên giường.
"Đau........."
Cố Khinh Âm đau đến nhíu mày, dùng sức đánh vào bờ vai của anh.
"Anh không thể nhẹ nhàng sao?"
Cảm nhận được tầng tầng lớp lớp trở ngại kia, Chu Khâm ánh mắt ngưng trệ mấy giây, đồng thời trong lòng có rất nhiều cảm xúc phức tạp.
Dưới sự xúc tác của rượu, anh không có thời gian suy nghĩ nhiều, trong đầu anh chỉ có một ý nghĩ kiên định – chiếm hữu cô.
"Ngoan......"
Anh nhẹ nhàng dỗ dành bên tai cô, nhưng thực chất anh chính là một con thú hung dữ.
Cố Khinh Âm dần dần bị phân tán, chỉ có bản năng là chống lại.
Muốn từ chối nhưng cũng muốn hưởng thụ.
Sáng sớm hôm sau, một tia nắng ấm chiếu vào trong phòng, Cố Khinh Âm tỉnh dậy vì tiếng chim hót trong rừng.
Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, cố gắng chống tay ngồi dậy, mãi sau mới nhận ra có một cánh tay đang đặt trên vòng eo thon thả của mình.
Đủ loại hình ảnh quyến rũ của tối hôm qua ùa về trong đầu cô, như cuộn phim được tua lại, cô quay lại nhìn người đàn ông đang nằm bên cạnh, trên chiếc cổ trắng nõn của anh có những dấu hôn đỏ, nhìn kỹ còn có cả dấu răng.
Cố Khinh Âm dùng sức đá anh thức giấc, trải qua một đêm kịch liệt như hôm qua khiến cô cảm thấy rất mệt, còn anh lại có thể ôm cô ngủ ngon lành như vậy.
Chu Khâm cau mày, sau đó mở mắt ra liền thấy Cố Khinh Âm đang nhìn mình chằm chằm.
Mái tóc dài rối bù, xõa tung hờ hững trên vai che đi nửa bờ vai nõn nà, dải lụa trắng ôm trước ngực, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng còn mang theo phẫn nộ.
Như một nàng công chúa gặp rắc rối.
Sau khi xem kỹ lại, Chu Khâm không đợi cô lên tiếng, lười biếng nói: "Là em chủ động, chịu trách nhiệm với anh đi."
Cố Khinh Âm nghẹn mấy giây, nghĩ đến tối hôm qua quả thật là cô nhào tới hôn anh trước, không khỏi hối hận đến đấm ngực dậm chân.
Rượu vào khiến người ta khinh suất.
Cô không cho phép mình dưới kèo, nhếch đôi môi đỏ mọng: "Không phải anh không phản kháng sao?"
Chu Khâm nghe cô hỏi ngược lại mình, cảm thấy buồn cười, khóe môi nở một nụ cười phản nghịch, chống tay lên cằm, vuốt lên vuốt xuống đường xương hàm, lông mày sắc bén, tối hôm qua còn nơi nào có một chú chó hung bạo như này nữa chứ.
Cố Khinh Âm giờ phút này như có con khỉ đột trong lòng, tay đập chân run vì hối hận.
Tối hôm qua cô bị bộ dạng giả dối của anh lừa gạt, còn tưởng anh đã thay đổi tính tình, nhưng thật ra anh vẫn là con sói đuôi to ăn thịt người không nhả xương!
Sau một hồi im lặng, Chu Khâm vươn tay gạt đi sợi tóc rơi trên má cô, ngây ngô hỏi: "Anh không có phản kháng gì với em, hồi đại học em không phải biết rất rõ chuyện này sao?"
"............" Cho nên, vẫn là lỗi của cô sao?
Cố Khinh Âm cũng lười nói chuyện với người này, cùng lắm chỉ là để giải quyết nhu cầu s1nh lý bình thường của cô, dù sao cô cũng đã thỏa mãn rồi, cũng không thiệt gì.
"Đã đến giờ dậy rồi, lát nữa tôi phải đến công ty."
Đề tài bỗng nhiên từ ái muội chuyển sang bình thường, Chu Khâm chậm rãi nheo mắt, hoàn toàn không hiểu ý của cô.
Suy nghĩ của cô luôn khiến người khác không bắt kịp.
Cố Khinh Âm nói xong, thấy Chu Khâm vẫn chưa nhúc nhích, cô lại đá qua một cái, "Anh đứng dậy!"
Trên người cô đang không có mặc quần áo.
Biết Cố Khinh Âm trong lòng suy nghĩ cái gì, Chu Khâm khẽ khịt mũi: "Tối hôm qua chắc không có thấy, không có sờ qua, bây giờ còn ngại ngùng."
"Anh..."
Cố Khinh Âm tức giận đến mức không nói được lời nào, cô lao về phía anh, Chu Khâm nhanh chóng nắm lấy cổ tay cô và dùng tay trái giữ cô dưới người anh.
Cơ thể hai người lại sát vào nhau, ngọn lửa ái muội đang bùng cháy.
Tóc mái của anh buông xuống, chạm ở trên mặt cô, làm má cô có chút ngứa.
Cô không dám mở mắt ra, không dám nhìn vào đôi mắt đẹp đẽ đó, cô âm thầm dùng sức ở cổ tay, cố gắng làm cho anh buông mình ra.
Đột nhiên, anh khẽ hôn nhẹ lên trán cô, "Sinh nhật vui vẻ."
Anh nói thật nhẹ nhàng và lưu luyến.
Suýt nữa thì quên mất, hôm nay là sinh nhật cô.
Cố Khinh Âm ánh mắt lóe sáng, cố ý hỏi, "Chỉ chúc thôi thì thật không có thành ý, quà của anh đâu?".
Truyện Phương Tây
"Anh tặng mình cho em..." Anh cúi đầu cắn vành tai của cô, "Đây không phải là món quà tốt nhất sao?"
Hơi nóng xộc vào lỗ tai, tê dại truyền đến tận đáy lòng.
Đối với sự tự luyến của anh, Cố Khinh Âm chỉ cười khinh bỉ thể hiện thái độ của cô.
Cô đặt tay lên vai anh giục anh dậy lần nữa, Chu Khâm liếc nhìn đồng hồ trên tường, mới sáu giờ rưỡi, vẫn còn nhiều thời gian.
Lòng bàn tay anh từ từ hạ xuống dọc theo eo cô, "Có vẻ như trải nghiệm người dùng của anh không tốt lắm..."
Cố Khinh Âm nghe thấy lời đó của anh, theo phản xạ nói, "Không, em cảm thấy rất tốt."
"Ừm, vậy thì em nhất định muốn trải nghiệm lại lần nữa."
Cố Khinh Âm lại rơi vào cái hố do anh ta đào.
Chu Khâm chưa bao giờ nghĩ mình [email protected] đãng như vậy.
Cố Khinh Âm giúp anh nếm trải một hương vị khó quên, chỉ cần nhìn cô như vậy, thân thể liền có phản ứng kịch liệt.
Những chú chim ngoài cửa sổ càng líu lo hơn, giống như một bản sô nát hài hòa.
Ánh nắng vàng rực rỡ, núi non xa xa ngút ngàn, sương trắng bồng bềnh..
——
Cả ngày, Cố Khinh Âm đầu óc rối bời.
Buổi sáng khi rời đi, Chu Khâm bảo cô suy nghĩ kỹ xem có thể làm bạn gái anh không, thái độ của anh lúc đó rất nghiêm túc, khiến cô có chút động lòng.
Làm bạn gái của Chu Khâm sẽ như thế nào?
Cố Khinh Âm thực sự tò mò.
Người rõ ràng như cô thật sự hiếm khi bối rối, chắc đến chiều sẽ có đáp án thôi.
Mà Chu Khâm cũng từng bước ép sát, gửi cho cô một tin nhắn trước khi tan sở, hẹn cô buổi tối cùng nhau ăn.
Cố Khinh Âm đến bãi đậu xe dưới tầng hầm, xung quanh tối om khiến cô cảm thấy như có tật giật mình, làm chuyện gì sai trái, lén lút không bằng.
【A—023】
Lần theo tin nhắn Chu Khâm gửi cho cô để tìm chỗ đậu xe của anh, Cố Khinh Âm vừa đi tới thì một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng cô.
"Khinh Âm, hôm nay cậu cũng lái xe đi làm à?"
Một đồng nghiệp trong bộ phận của cô ấy.
Cố Khinh Âm quay đầu, mỉm cười nhìn đối phương, chỉ có thể nói dối: "Ừm."
"Thấy hôm nay trạng thái của cậu không tốt lắm, tối hôm qua nghỉ ngơi không tốt sao?" Đồng nghiệp quan tâm hỏi.
Cố Khinh Âm có thể nói thế nào đây, chỉ có thể cắn răng gật đầu nói "Đúng vậy".
Khi nhắc đến chuyện đêm qua có vô số hình ảnh mơ hồ ùa về trong tâm trí, một luồng sáng từ bên cạnh sáng lên, khiến cô trở lại thực tại.
"Này hình như là xe của Chu tổng." Đồng nghiệp nhỏ giọng nói.
Cố Khinh Âm nhìn vào ánh đèn pha chói lóa và cảm thấy rằng chủ nhân của chiếc xe đang phô trương sức mạnh của mình với cô.
Tóm lại, ai có thể cản được Chu Khâm?
Nhưng cô chưa bao giờ thấy ai liều lĩnh hơn anh cả.
Tối hôm qua nhất định là uống quá nhiều, đầu óc không hoạt động tốt lắm.
—–
Anh cúi đầu vùi vào cổ cô, lòng cô không thể giải thích được, nghĩ đến cún con mà cô nuôi khi còn nhỏ, không khỏi ôm lấy anh.
Khi anh ngẩng đầu lên, cô ôm mặt anh, hôn anh luôn không nói nhiều.
—–
Đột nhiên cô thấy nhớ cảm giác khi hôn anh.
Đó là một cảm giác phấn khích chưa từng có, như thể tất cả adrenaline* đều tập trung vào một chỗ, tăng vọt nhanh chóng.
* adrenaline: là một hormon có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi bạn sợ hãi, tức giận hay thích thú, cái làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh hơn.
Không tán gẫu quá lâu với đồng nghiệp, cô nhanh chóng rời đi trước xe của Chu Khâm, giả vờ tìm xe của mình.
May mắn thay, bãi đậu xe dưới tầng hầm đủ lớn để cô nhìn không giống như một con ruồi bọ bay loạn xạ không tìm ra chỗ đậu.
Cố Khinh Âm vòng đến khu B, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng còi xe, cô quay đầu lại nhìn thấy Chu Khâm chạy đến, lập tức mở cửa phía trước lên xe.
Chu Khâm hiếm thấy bộ dạng hoảng sợ của cô, không khỏi cảm thấy buồn cười.
——
Khi họ đến một nhà hàng Ý, người phục vụ dẫn họ đến cửa, Cố Khinh Âm đi phía trước, khi cửa mở ra, cô thấy căn phòng có rất nhiều nến được thắp bên trong.
Đàn ông thẳng đều thích làm thế này sao?!
"Không cần làm mấy thứ hoa mỹ như này, làm em có giác như vào nhà tang lễ."
Cố Khinh Âm bật đèn lên bằng một tiếng vỗ tay, lại nhìn thấy hoa và bánh trên bàn.
Chu Khâm cầm lấy hoa hồng đưa cho cô, "Em tặng anh hoa cúc, anh tặng em nến, huề."
"Có thù tất báo?" Cô đặt hoa sang một bên, liếc nhìn chiếc bánh với vẻ chán ghét, "Anh đặt ở đâu vậy? Sao lại xấu xí như vậy?"
Chu Khâm xấu hổ không nói là tự mình làm, rồi đẩy tội cho trợ lý, "Tiểu Lưu đặt giúp cho anh.
Cậu ấy nói ăn rất ngon."
"Phải không?" Cố Khinh Âm bán tín bán nghi, ngước mắt liếc