Trans: Jojo
Edit: Aiko
Beta: Thị
Sau khi hoàn thành bản thảo đầu tiên của thiết kế, Cố Khinh Âm gửi cho Dương Việt, cô vẫn chưa hoàn thiện các chi tiết, thì tất nhiên là cô phải đợi cô ấy xác nhận rằng nguyên mẫu đã ổn rồi mới tiến hành bước tiếp theo.
Tối hôm qua lúc mà cô gửi bản thảo đi, Dương Việt không có trả lời tin nhắn ngay.
Sáng nay, lúc vừa thức dậy, Cố Khinh Âm mới nhìn thấy tin nhắn từ cô ấy, tin nhắn được gửi tới lúc 3 giờ sáng.
【Từ chối, sửa lại.
】
Chỉ vỏn vẹn bốn chữ này, ngay cả một từ giải thích cũng không có.
Cố Khinh Âm tức giận đến bật cười, trước đó cô vốn cho rằng Dương Việt không mắc bệnh ngôi sao, lại rất thân thiện, nhưng nhờ vụ lần này, những ấn tượng tốt của cô dành cho Dương Việt đã tan thành mây khói.
Cô ta thật sự nghĩ rằng bản thân quan trọng với cô thế à? Có phải cô ta nghĩ cô cũng giống những nhà thiết kế khác, hi vọng dựa vào một nữ minh tinh như cô ta để nổi danh à?
Nếu không phải nể mặt ngài Ender, cô đã không nhận lời rồi, dù sao hiện tại cô cũng không lấy thiết kế làm công việc chính nữa, đối với cô việc thành công hay thất bại giờ cũng không còn quan trọng nữa.
【 Nếu Dương tiểu thư đã không hài lòng như thế, vậy cô mời vị cao minh khác đi.
】
*Cao: cao, minh: sáng.
Người bàn tính trời sinh cao quý sáng suốt.
Học thuật hơn người.
Cố Khinh Âm nhắn lại với một khuôn mặt lạnh tanh, sau đó ném điện thoại sang một bên rồi đi rửa mặt.
Đoán chừng Dương Việt sẽ phát điên khi nhìn thấy câu trả lời này, cô ta nhất định sẽ nghĩ bản thân là một ngôi sao hạng A vậy mà lại bị một nhà thiết kế nhỏ từ chối?
Sau khi đến công ty, Cố Khinh Âm vội vàng thu xếp báo cáo và đi đến phòng họp.
Trong buổi họp hôm nay, Chu Khâm chủ yếu nói về một chuyện: Triều Hi muốn đổi đại sứ thương hiệu, thay thế Dương Việt bằng một sao nữ mới nổi tên là Bạch Xán Vi.
Nguyên nhân là vì Dương Việt đã cho ra ba bộ phim truyền hình nổi tiếng trong hai năm qua, cô ta cảm thấy giá trị của mình tăng lên, khi bàn chuyện gia hạn hợp đồng với Triều Hi, cô ta muốn nâng giá, mà giá yêu cầu quá cao, việc này vừa hay chọc sếp lớn tức giận, trực tiếp nói rằng có ngoài kia không thiếu sao nữ muốn trở thành đại sứ thương hiệu cho bọn họ, không cần cô ta công ty bọn họ cũng chẳng mất miếng thịt nào hết.
Cố Khinh Âm không rõ thái độ lạnh nhạt của Dương Việt có phải có liên quan đến chuyện này không, nhưng hẳn là bị ảnh hưởng một chút, có lẽ bên phía cô ta cũng nghe được tin Bạch Xán Vi đảm nhận làm đại sứ, địa vị của đối phương còn thấp hơn một bậc so với cô ta.
Triều Hi là thương hiệu thời trang số một ở Trung Quốc, có thể trở thành đại sứ cho thương hiệu này, nhóm người hâm mộ của Dương Việt đều kiêu ngạo đến vểnh đuôi lên trời.
Nhưng hiện tại, cái đáng giá nhất để khoe đã không còn, lại còn phải chịu sự chế nhạo từ người hâm mộ của nhà khác, Cố Khinh Âm ngẫm lại thấy có chút chút tiếc cho Dương Việt.
Họa này tự bản thân chuốc lấy, không thể trách người khác.
——
Buổi chiều, đến lượt Cố Khinh Âm và Chu Khâm cùng nhau đi gặp khách hàng, trong mắt các đồng nghiệp thì đây là một việc tốt, ở bên cạnh Chu tổng có thể mở mang thêm nhiều kiến thức.
Sau đêm đó, quan hệ giữa Cố Khinh Âm và Chu Khâm tốt lên một chút, nhưng cũng chỉ như vậy, gặp mặt nhau cũng không nói chuyện, vẫn giữ khoảng cách giữa cấp trên và cấp dưới.
Cô cảm thấy như vậy khá tốt, Chu Khâm nhiệt tình thì cô không đỡ được, dáng vẻ poker face(*) làm cô thoải mái hơn.
(*) poker face: Cụm từ này bắt nguồn từ trò đánh bài poker.
Một "poker face" được hiểu là một gương mặt không có biểu cảm hay cảm xúc.
Những người chơi bài poker không muốn đối thủ biết được họ đang nghĩ hay cảm thấy gì, vì vậy họ phải cố gắng giữ một khuôn mặt lạnh, không biểu hiện cảm xúc gì.
Hay nói cách khác họ đang giữ một khuôn mặt gọi là "poker face" tức là người có khuôn mặt không biểu hiện cảm xúc gì.
Khách hàng mà hai người gặp là tổng giám đốc của một công ty hoạt hình, công ty của họ muốn hợp tác với Triều Hi để cùng tạo ra trang phục nữ cho nhân vật hoạt hình, dự án này đôi bên đều có lợi.
Phim hoạt hình do công ty này phát hành đang rất được chào đón trên thị trường, bộ phim nổi tiếng gần đây là《Kì nghỉ và mơ mộng》đã thu hút được rất nhiều sự chú ý ngay khi vừa ra mắt, bất luận là lượng phát hành trên mạng hay là các sản phẩm được thiết kế và sản xuất theo chủ đề của phim cũng đều rất được ưa chuộng.
Về vấn đề hợp tác, những chuyện cơ bản đã nói ở lần trước rồi, lần này có vẻ như đối phương muốn nói sâu hơn về ý tưởng của mình.
Cố Khinh Âm đi theo Chu Khâm vào phòng họp, không nghĩ tới sau khi vào lại thấy một gương mặt rất quen thuộc.
Ngay lập tức, những lời mẹ cô nói hiện lên trong đầu: "Ngôn Diệu làm việc trong một công ty thuộc top 500 công ty lớn, cũng rất gần công ty của con."
Quả nhiên không sai.
Ngôn Diệu thấy Cố Khinh Âm, khóe môi bất giác nhếch lên, mỉm cười.
Nhưng nụ cười của anh ta chiếu vào mắt Chu Khâm lại vô cùng chướng mắt.
Anh nhớ ra tên trắng trẻo yếu đuối này là ai rồi.
Chiều hôm đó, sau khi Cố Khinh Âm ra khỏi công ty, hắn ân cần mở cửa xe ghế phụ cho cô, để Cố Khinh Âm lên xe của mình.
Có Cố Khinh Âm ở đây, Ngôn Diệu càng ra sức trình bày PPT(*) của mình hơn, cậu ta làm ở bộ phận sáng tạo, chịu trách nhiệm chính trong việc lập kế hoạch cho các sản phẩm được thiết kế theo phim của công ty, lần này hợp tác cùng Triều Hi, là lần đầu tiên cậu nhận nhiệm vụ như vậy.
(*) PPT: là định dạng mặc định để lưu các file thuyết trình từ Microsoft Power Point 2003 trở về trước
Ngôn Diệu đang nói giữa chừng thì bị tổng giám đốc kêu dừng.
"Chu tổng, sau khi nghe đến đây, ngài cảm thấy như thế nào?"
Chu Khâm gõ nhẹ ngón trỏ lên bàn, "Không thích hợp lắm."
Anh bới lông tìm vết, "Đầu tiên, phạm vi thị trường mà Triều Hi chúng tôi đối mặt là nữ trang cao cấp, ở độ tuổi 18 trở lên, mà có thể những người xem mảng hoạt hình này đại khái dưới 30 tuổi, nếu anh muốn ra mắt một sản phẩm thiết kế có chút ấu trĩ như thế, chỉ sợ sẽ không có người mua.."
Anh nói xong, cố ý nhìn về phía Cố Khinh Âm, "Cô thấy sao?"
Ngay cả một nhân viên thiếu EQ cũng sẽ không phủ nhận những gì sếp nói, Cố Khinh Âm đương nhiên chỉ có thể phối hợp: "Chu tổng, anh nói đúng."
Chu Khâm cười như không cười nhìn Ngôn Diệu, sắc mặt của cậu rõ ràng đã xanh mét, phảng phất có chút tức giận.
Anh không ngại tiếp tục thêm dầu vào lửa: "Bộ phận sáng tạo của các cậu nhiều nhân tài như vậy, tôi thấy hay là đổi một người khác đi."
Nếu anh đồng ý với người trước mắt, chắc hẳn những ngày tới, Cố Khinh Âm sẽ tiếp tục làm việc với cậu ta, mỗi lần như vậy hai người họ lại gặp nhau nữa.
Đây là điều mà anh không thể chịu được.
Ngôn Diệu siết chặt nắm tay, trong lòng có chút tự phụ về khả năng sáng tạo của mình, cậu ta cũng vô cùng hài lòng về ý tưởng lần này của mình, nghĩ rằng có thể nhận được lời khen ngợi từ mọi người, kết quả đối phương lại không thích, còn đề xuất thay người.
"Tiểu Ngôn, cậu đi ra ngoài đi."
Tổng giám đốc nháy mắt với Ngôn Diệu, cậu ta đành miễn cưỡng bước ra ngoài, lúc đóng cửa vẫn không quên trộm liếc Cố Khinh Âm.
Cô mặc áo sơ mi trắng kết hợp với âu phục màu hồng bên ngoài, buộc tóc đuôi ngựa cao, nhìn rất tươi tắn và quyến rũ, giống một trái đào mật hấp dẫn người khác đến thưởng thức vậy.
Mỗi lần nhìn thấy cô, trái tim cậu ta đều cảm thấy ngứa.
——
Khi Cố Khinh Âm cùng Chu Khâm rời Lưu Phóng đã gần đến giờ tan sở, cô đang đi ra ngoài thì Ngôn Diệu đột nhiên từ phía sau chạy tới, dứt khoát hỏi cô trước mặt Chu Khâm, "Lát nữa có muốn ăn tối cùng nhau không?"
Vì quá vội vàng, cậu ta không để ý lao đến trước mặt Chu Khâm, lại phát hiện bản thân thấp hơn anh nửa cái đầu, Ngôn Diệu lập tức lùi lại.
Chu Khâm khoác lên mình bộ âu phục chỉnh tề, toát lên khí chất nghiêm nghị, làm cho Ngôn Diệu cảm thấy gần như bị đánh bại hoàn toàn trước anh.
"Không ngờ hai người lại quen nhau." Chu Khâm giả bộ kinh ngạc.
Ngôn Diệu đắc ý nói: "Không chỉ vậy, tôi còn là bạn trai thời trung học của cô ấy."
Dường như có thể nghe được tiếng trái tim tan vỡ trong bầu không khí tĩnh lặng.
Chu Khâm có thể chấp nhận việc Cố Khinh Âm không thích anh, nhưng anh không thể chấp nhận việc mình thua một thằng nhóc kiêu căng, không coi ai ra gì như tên này.
"Đừng tùy tiện bịa đặt, kẻo người khác lại nghĩ tôi thị lực kém." Cố Khinh Âm tức giận nói xong, liền tàn nhẫn từ chối, "Tối nay tôi có hẹn rồi, tạm biệt."
Ngôn Diệu lúc nãy vẫn còn đang kiêu ngạo ra mặt, trong nháy mắt như chết lặng, giống như một chú cún vừa ốm yếu vừa đáng thương, "Vậy được rồi, hẹn lần sau vậy."