Tháng 8, phim Cuộc chiến chống khủng bố đóng máy, hai người được nghỉ ngơi một thời gian. Quý Đông Dương và Chu Nghi Ninh đi du lịch ở Bắc Âu hơn mười ngày, xem như hưởng tuần trăng mật sớm, vì một thời gian nữa phải tuyên truyền phim, hai người sẽ cực kỳ bận rộn, Quý Đông Dương còn muốn chuẩn bị hôn lễ.
Bọn họ đi New Zealand, vì đang tháng 8 nên có thể trượt tuyết, Cà Phê được giao cho A Minh chăm sóc.
Chu Nghi Ninh trượt tuyết rất giỏi, ban đầu Quý Đông Dương còn tưởng cô không biết trượt, không ngờ thoáng cái đã vượt qua anh, anh cười nhẹ, thở ra một hơi trắng rồi đuổi theo cô.
Chu Nghi Ninh quay đầu, cô cười to, tăng tốc, nhưng chẳng bao lâu đã bị Quý Đông Dương đuổi kịp. Anh dừng ở trước mặt cô, lấy kính trượt tuyết xuống, Chu Nghi Ninh cũng dừng lại, hỏi: "Sao thế?"
Quý Đông Dương: "Học lúc nào thế?"
Cô chưa từng nói cô biết trượt tuyết.
Chu Nghi Ninh cũng lấy kính trượt tuyết xuống: "Hồi hai mươi tuổi."
Lúc đó cô đi khắp thế giới, đến rất nhiều nơi, cô học trượt tuyết, leo núi, thậm chí là đua xe. Khi xưa cô đã nghĩ chắc chắn người ấy không phải là dân văn phòng bình thường, vì người ấy dám cướp súng từ kẻ cướp, đối với cô, người ấy là anh hùng.
Năm mười chín tuổi, cô về nước nhưng không tìm được người ấy, vậy là cô đã đi khắp thế giới, thứ nhất là giải tỏa tâm trạng, thứ hai là vì hy vọng một ngày nào đó cô sẽ gặp lại người ấy. Không ngờ người ấy lại là người cô thường xuyên nhìn thấy trên ti vi lúc nhỏ, và là người mà cô rất ghét.
Hôm nay, người ấy đã trở thành người đàn ông của cô.
Duyên phận là thứ rất kỳ lạ.
Quý Đông Dương cởi găng tay, sờ gương mặt lạnh như băng của cô, "Lạnh không?"
Chu Nghi Ninh lắc đầu, nụ cười lan lên đến mắt, nói, "Đuổi theo em đi."
Dứt lời, cô liền nhanh chóng trượt đi.
Cuối cùng, hai người ngã trong đống tuyết, hôn nhau say đắm.
***
Tháng 9 về nước, hai người bận rộn làm việc.
Ngày sinh nhật ba mươi lăm tuổi của Quý Đông Dương, anh được nghỉ, Chu Nghi Ninh thu xếp với Vạn Vi, thế nên ngày hôm đó cả hai đều ở nhà nghỉ ngơi.
Tối qua Quý Đông Dương về nước muộn, Chu Nghi Ninh ngủ dậy trước anh, cô nâng cằm nhìn anh, cọ nhẹ chân vào đùi anh, buổi sáng đàn ông rất dễ thức giấc.
Thời gian này cực kỳ bận, Quý Đông Dương không ngủ đủ giấc, bị cô phá giấc ngủ nên hơi khó chịu, anh nhìn cô chằm chằm.
Chu Nghi Ninh vẫn như trước kia, cô ghé vào tai anh nói nhỏ: "Khó chịu thì xả lên người em nè."
Ngay sau đó, cô bị anh đè lên.
Sau khi kết thúc, hai người tắm rửa sạch sẽ, Chu Nghi Ninh ngồi trên sofa nhắm mắt nghỉ ngơi.
Quý Đông Dương đi ra khỏi phòng bếp: "Qua ăn sáng."
Chu Nghi Ninh liếc anh: "Quý Đông Dương, sáng qua cũng ăn sủi cảo rồi, ngày mai đổi món được không?"
Quý Đông Dương nhìn cô, kéo ghế ngồi xuống, "Được, nhưng hôm nay phải làm chuyện này với anh trước đã."
Chu Nghi Ninh đi tới, "Chuyện gì thế?"
Quý Đông Dương nhét đũa vào tay cô, nhìn chiếc nhẫn trên tay cô: "Đến ủy ban nhân dân, ngày 30 tháng 12 năm ngoái em đeo nhẫn rồi, hôm nay đẹp trời, chúng ta đều được nghỉ, thích hợp để kết hôn."
Cô nhìn chiếc nhẫn được đeo vào ngày 30 tháng 12 năm ngoái, cúi đầu bật cười.
Ăn sáng xong, Chu Nghi Ninh thay quần áo, cô mặc áo sơ mi trắng giống Quý Đông Dương, phối với chiếc váy ngắn màu đen, trang điểm tỉ mỉ, đứng ở cửa xoa đầu Cà Phê, "Ngoan ngoãn giữ nhà nghe chưa?"
Cà Phê bám lấy cô kêu "meo meo", liên tục cọ vào người cô, hai chân cào nhẹ giày cô.
Quý Đông Dương kéo cô đứng lên, "Đi thôi."
... Sao cứ thấy anh gấp gáp thế nhỉ?
Nửa tiếng sau, một chiếc SUV màu đen đỗ ở ven đường, Quý Đông Dương vuốt tóc cô, "Xuống xe thôi."
Chu Nghi Ninh nghiêng đầu nhìn anh, ngay cả ấn đường của anh cũng hiện lên sự vui vẻ, "Vâng."
Hôm nay không phải là ngày đặc biệt nên ủy ban nhân dân khá vắng, chỉ có mấy đôi xếp hàng chờ đăng ký kết hôn.
Suốt mấy tháng Chu Nghi Ninh đeo nhẫn, báo chí luôn đưa tin hai người đã lĩnh giấy kết hôn nhưng mãi mà không có hình, sau đó lại nói Chu Nghi Ninh đã nhận lời cầu hôn của Quý Đông Dương, vẫn không có hình, tóm lại, không có bằng chứng xác thực nào cả.
Có điều ở rất nhiều sự kiện, Chu Nghi Ninh vẫn đeo chiếc nhẫn ở ngón vô danh.
Cho dù có cầu hôn hay không, đã lĩnh giấy kết hôn hay chưa, mọi người đều cảm thấy đó chỉ là chuyện sớm muộn thôi.
Hai người ngồi xuống ở hàng ghế đầu tiên, Quý Đông Dương lấy kính râm ra, nhân tiện tháo kính của cô xuống luôn. Đôi mắt rực rỡ tựa ánh sao của cô chiếu thẳng vào anh.
Cô hỏi: "Anh hồi hộp không?"
Quý Đông Dương cười: "Không. Em hồi hộp?"
Chu Nghi Ninh lắc đầu: "Không có."
Chỉ cần là anh, dù làm chuyện gì, cô cũng rất bình thản mong đợi.
Gần đến lượt của họ rồi.
Phía trước có một đôi không biết vì sao mà đột nhiên cãi nhau, cô gái tức giận: "Nhà của anh đâu có đứng tên em! Tại sao cứ bắt em phải làm cái này cái kia?"
Chàng trai đứng bên cạnh cô ấy nói: "Đó là tài sản trước hôn nhân, anh mua nhà trước khi chúng ta kết hôn mà, thêm người đứng tên phiền phức lắm."
Cô gái gầm gừ: "Phiền phức? Sao anh không thấy phiền phức khi cưới em luôn đi?"
...
Hai người cứ đứng đó cãi nhau, nhân viên khuyên mấy câu nhưng không được, đành đứng yên nhìn họ.
Quý Đông Dương nhíu mày, giơ tay nhìn đồng hồ, sắp tới giờ nghỉ làm rồi.
Ngay lập tức, anh kéo Chu Nghi Ninh đứng dậy, nắm tay cô đi tới trước.
Hai người vừa đứng lên liền có người hít sâu một hơi, sau đó có một cô gái chỉ về phía hai người, lắp bắp: "Đông, Đông ca..."
Quý Đông Dương gật đầu với cô ấy rồi dẫn Chu Nghi Ninh đi lên, Chu Nghi Ninh mù mờ nhìn anh, không biết anh định làm gì.
Hai người tiến tới chỗ cặp đôi đang cãi nhau.
Quý Đông Dương tới trước mặt cô gái, khí thế của anh khiến người khác không thể làm lơ, anh vừa đứng trước mặt, cô gái nhìn qua, sau đó trợn mắt
há mồm, quên mất rằng mình còn đang bận cãi nhau.
Giọng Quý Đông Dương rất trầm: "Nếu hai người còn chưa bàn bạc kỹ càng thì có thể nhường chỗ cho chúng tôi không?"
Chu Nghi Ninh sửng sốt, không ngờ anh lại nói thế, cô cúi đầu bật cười.
Cuối cùng cô gái cũng lấy lại tinh thần, run rẩy nói: "Đông ca... Nghi Ninh... Anh, hai người... hôm nay đăng ký kết hôn?"
Quý Đông Dương gật đầu, mỉm cười: "Đúng vậy, nhưng chờ các bạn lâu quá."
Cô gái vội vàng đứng qua một bên, lúc nãy Đông ca và Nghi Ninh nhìn thấy cô cãi nhau? Xấu hổ quá đi mất! Không muốn gặp ai nữa đâu! Cô nàng đấm chồng sắp cưới của mình một cái rõ mạnh, ánh mắt như muốn nói: Tại anh cả đấy!
Nhân viên là một cô gái khoảng hơn hai mươi tuổi, cô nàng đã ngây ra như phỗng.
Quý Đông Dương đỡ Chu Nghi Ninh ngồi xuống, nói với nhân viên: "Xin chào, chúng tôi muốn đăng ký."
Nhân viên vội vã đưa mẫu đăng ký, "Vâng... À, được... Trước hết xin điền vào đơn này."
Cô nàng vỗ ngực hít sâu một hơi, dáo dác nhìn xung quanh, ngó Chu Nghi Ninh rồi lại dòm Quý Đông Dương, lúc nãy là Đông ca gấp gáp đòi đăng ký đúng không? Đúng thế không? Trời ạ! Không ngờ hai người bị báo chí tung đủ tin đồn cưới hỏi mà vẫn luôn im lặng, thì ra là chờ tới ngày hôm nay!
Quý Đông Dương nhanh chóng điền xong, nghiêng đầu nhìn Chu Nghi Ninh, hỏi nhỏ: "Xong chưa em?"
Chu Nghi Ninh cọ cây bút và cằm, đáp nhỏ: "Sắp rồi."
Đằng sau đang có người quay phim, chụp hình lại.
Có thể đoán được một đám fans đang trên đường chạy đến ủy ban nhân dân.
Quý Đông Dương đưa đơn của hai người cho nhân viên, tay cô nàng run run, nhìn Quý Đông Dương: "Đông ca, em là fan của anh! Không ngờ có ngày em lại tự tay làm thủ tục kết hôn cho nam thần của mình, em kích động quá! A, hôm nay cũng là sinh nhật anh... Chúc mừng sinh nhật Đông ca."
Vừa đau lòng vừa kích động...
Cảm giác hạnh phúc trong đau khổ là thế này đây!
Quý Đông Dương mỉm cười: "Cảm ơn."
Hai người chưa chụp hình nên còn phải lên lầu chụp hình, thế là lại gây ra một trận xôn xao.
Dùng hết sức dán hình, đóng dấu mộc, khi cầm hai tờ giấy kết hôn đỏ rực, nhân viên vừa kích động vừa trịnh trọng nói: "Đông ca, Nghi Ninh, chúc hai người tân hôn vui vẻ."
Quý Đông Dương cười rạng rỡ, là nụ cười tiêu chuẩn để lộ tám cái răng, "Cảm ơn em."
Chu Nghi Ninh rất ít khi thấy anh cười như vậy nên cũng vui lây, cô mím môi, độ cong nơi khóe môi càng lúc càng lớn.
Hai người làm xong thủ tục thì chuẩn bị về.
Cô gái lúc nãy kéo chồng sắp cưới ngồi xuống bàn đăng ký, "Chúng tôi suy nghĩ kỹ rồi, bây giờ, lúc này, lập tức kết hôn! Cho tôi xin đơn đăng ký."
Chồng sắp cưới của cô ấy ngỡ ngàng: "Không bàn chuyện đứng tên nhà nữa à?"
Cô gái: "Mặc kệ, kệ hết! Hôm nay em phải kết hôn, em muốn hằng năm đều tổ chức kỷ niệm ngày cưới cùng Đông ca và Nghi Ninh. Bọn họ rất hạnh phúc, Đông ca là người đàn ông tốt, lại đăng ký trước chúng ta, nếu anh dám phản bội em, anh sẽ..."
Chồng sắp cưới của cô nàng vội nói: "Được rồi được rồi, kết hôn thôi, em nghĩ nhiều quá."
Chu Nghi Ninh nghe rõ đoạn đối thoại của họ, cô cầm tờ giấy đỏ trong tay, ngẩng đầu nhìn Quý Đông Dương, "Ha ha."
Quý Đông Dương vuốt tóc cô, vòng tay ôm cô đi ra ngoài, cúi đầu nói, "Cười ngốc cái gì đấy."
Chu Nghi Ninh ôm tay anh, "Anh cười với em đi, cười như lúc nãy ấy."
Quý Đông Dương: "Cười thế nào?"
Chu Nghi Ninh: "Lộ tám cái răng."
Quý Đông Dương: "..."
Tin hai người đăng ký kết hôn nhanh chóng lên hot search, có kèm hình làm bằng chứng.
Trước cửa ủy ban nhân dân, có rất nhiều người đứng chờ, hai người nhanh chóng lên xe, Quý Đông Dương chợt nhớ tới lời cô gái lúc nãy, anh nhìn Chu Nghi Ninh: "Phải làm thủ tục sang tên."
Chu Nghi Ninh không hiểu: "Sang tên gì cơ?"
Quý Đông Dương: "Nhà cửa, và cả cổ phần bên Lục Tiêu nữa."
Chu Nghi Ninh sửng sốt, sau đó nhướn mày, giọng điệu vô cùng khiêu khích: "Chú Quý à, em thấy em cũng giàu có lắm, không cần phải phiền phức vậy đâu."
Chú Quý???
Ngực Quý Đông Dương như bị nghẹn lại, anh nhướn mày nhìn cô, trầm giọng hỏi: "Em gọi anh là gì?"
Chu Nghi Ninh cười, không trả lời.
Quý Đông Dương cười giận dữ, hươ tờ giấy màu đỏ trước mặt cô: "Bà Quý à, tôi là chồng của bà đấy."
Chu Nghi Ninh cười giảo hoạt, chồm tới hôn lên má anh, ghé vào tai anh gọi: "Vâng, ông xã."
Quý Đông Dương nhích tới gần, nghiêng mặt nhìn cô, nụ cười dâng lên trong ánh mắt.
Hai người nhìn nhau cười, họ đã có nhau để bầu bạn trên suốt đoạn đường dài sau này.
Hôm đó, weibo sôi sùng sục, đâu đâu cũng là tin kết hôn của hai người.
Chu Nghi Ninh đăng giấy kết hôn lên weibo.
Chu Nghi Ninh V: Vâng, tôi và anh đã kết hôn.
Kèm theo tấm hình hai tờ giấy màu đỏ.
Quý Đông Dương chia sẻ bài viết của cô: Vâng, em đã gả cho tôi.