Lúc này, một đám đệ tử rảnh rỗi không có chuyện gì làm đã chạy tới Phong Vân Đài sớm để chiếm chỗ.
"Xem thường Nhân Dương Phong ta, trừng trị một chút cũng tốt.
" Thủ tọa của Nhân Dương Phong là Thanh Dương Chân Nhân ngồi trên bệ đá cao cao, trog giọng nói tràn ngập tự tin với Tề Hạo.
"Cẩn tuân sư mệnh.
" Bên dưới, Tề Hạo phất áo bào, phong độ nhanh nhẹn, thần khí lộ rõ, khóe miệng mở một nụ cười giễu cợt.
"Chúng ta cũng đi.
" Tô Tâm Nguyệt và một đám đệ tử cũng lập tức đi theo.
Một bên khác, dưới Phong Vân Đài, các đệ tử Hằng Nhạc Tông đến xem náo nhiệt rất tự giác nhường ra một con đường, Diệp Thiên gánh Thiên Khuyết trọng kiếm chậm rãi đi vào.
"Trước đó hắn liên tiếp đánh bại đệ tử của hai phong, không biết lần này có thể đánh bại Tề Hạo hay không?""Vệ Dương và Triệu Long có thể so với Tề Hạo sao?""Ngưng Khí cảnh và Nhân Nguyên cảnh hoàn toàn không cùng một cấp bậc.
"Nương theo tiếng bàn tán bốn phía, Diệp Thiên vừa định đi đến chiến đài thì lại bị một bóng người từ trong đám đông vọt ra kéo lại.
Theo bản năng nhìn lại thì khóe miệng Diệp Thiên không khỏi hơi nhếch lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người kéo hắn chính là Hùng Nhị, nhìn dáng vẻ rất là chật vật, gương mặt vốn tràn đầy thịt mỡ nhưng giờ một bên sưng lên cao, mặt mũi sưng vù, hẳn là cái tên này đi về, sau đó bị cha hắn đánh không nhẹ.
"Tiểu tử, ngươi nói thật cho ca biết, ngươi có bao nhiêu phần thắng.
" Hùng Nhị trừng mắt hai con mắt nhỏ nhìn Diệp Thiên.
"Mười phần.
""Được rồi!" Hùng Nhị tới cũng nhanh đi cũng nhanh, khiến cho Diệp Thiên có chút không hiểu.
Thu tầm mắt lại, Diệp Thiên nhấc chân đi lên chiến đài.
"Tới tới tới, đặt cược, đạt càng nhiều thì thắng được càng nhiều, qua thôn này thì không có quán này đâu.
"Diệp Thiên vừa mới đi lên chiến đài thì một giọng nói vang vọng phía dưới.
Nhìn kỹ lại thì đó chính là Hùng Nhị.
Không biết cái tên đó lấy đâu ra được một cái bàn, trên mặt bàn để hai tấm bảng, một bảng viết tên Diệp Thiên, một bảng khác viết tên Tề Hạo.
‘Cược ngoài’.
Diệp Thiên nhìn một cái thì biết ngay Hùng Nhị muốn làm gì.
Ngày bình thường người lên Phong Vân Đài đánh nhau thì đều sẽ đưa ra một chút tiền đặt cược.
Nhưng dù như vậy thì đám đệ tử lười tu luyện ở dưới cũng sẽ không ngồi không, bọn họ sẽ lấy linh thạch ra đặt cược, đây là ‘cược ngoài’, nếu may mắn thì có lẽ sẽ một đêm giàu nhanh, nếu xui xẻo thì rất có thể là sẽ táng gia bại sản.
"Tới tới tới, đặt Diệp Thiên một ăn mười, đặt Tề Hạo mười ăn một, đặt ít thắng ít, đặt nhiều thắng nhiều.
"Thật hết nói, Hùng Nhị gào to một tiếng, đệ tử bốn phía tuôn qua như ong vỡ tổ.
"Đặt Tề Hạo.
""Ta cũng đặt Tề Hạo.
""Tề Hạo thắng.
"Tỷ lệ đặt cược cũng không khó tưởng tượng được, đều không ngoại lệ, tất cả đều đặt Tề Hạo, bên đặt Tề Hạo thắng thì linh thạch chất rất cao, mà bên đặt Diệp Thiên thắng thì lại trống không.
"Ta kém cỏi như vậy sao?" Trên chiến đài, Diệp Thiên nhìn xuống phía dưới, không khỏi có chút kinh ngạc.
Nhưng khóe miệng của hắn lại nở một nụ cười.
"Đặt xong rút tay ra, đặt xong rút tay ra, đặt rồi không trả lại.
"Tiếng gào của Hùng Nhị vang vọng Phong Vân Đài, cái tên này rất biết cách làm ăn, bận rộn trước bàn đặt cược, đồng thời còn không quên nháy mắt với Diệp Thiên trên đài một cái.
"Có tiền để kiếm rồi.
" Diệp Thiên như đã thấy được một đống linh thạch sáng lấp lánh.
Đang lo không có tiền mua Huyền Cương với Huyền Thiết, Hùng Nhị lại làm ra chuyện như vậy, hắn cũng muốn vớt một bút.
Không lâu sau, linh thạch chồng chất trên chiếu bạc còn cao hơn cả người, ước chừng nhiều tới năm sáu vạn.
Đám đệ tử đã đặt xong thì cũng về chỗ của mình, từng người đều ma quyền sát chưởng, chờ nhận tiền.
"Tề Hạo tới.
" Không lâu sau, có đệ tử tinh mắt hô lên một tiếng.
Đệ tử dưới đài đồng loạt nhìn về một hướng, Tề Hạo người mặc bạch y cầm bạch phiến trong tay đang chậm rãi đi đến, sau lưng còn có một đám đệ tử của Nhân Dương Phong, hẳn là đến trợ uy.
Vạn chúng chú